Dù thế nào  nữa, cơ nghiệp Ôn gia cũng  thể hủy trong tay .
 
Cho dù thật sự   đến bước tồi tệ nhất,  cũng  chuẩn  chỗ lui cho  Ôn gia .
 
Thôi gia, Lý gia, Vương gia…
 
Ta cố gắng nhớ  những gia đình từng gặp mà trong nhà  công tử ở tuổi thích hợp, nào  ngoài cổng thành lúc  đang diễn  một trận đại chiến giữa hai  .
 
“Vút—”
 
Nhận  tin, Giang Lâm vội vàng từ đại doanh ngoại thành phi ngựa về, ép xe ngựa phủ Thượng thư dừng  giữa đường.
 
Ngựa  kinh sợ dựng thẳng .
 
Màn xe bay lên, lộ  khuôn mặt tái nhợt của Giang Vận Chấp và Lan Chi.
 
“Đây… đại thiếu gia?!!”
 
Ban đầu, phu xe định mắng kẻ nào   mắt dám chặn xe phủ Thượng thư, nhưng   thấy gương mặt lạnh lùng  lưng chiến mã  liền cuống cuồng lăn xuống quỳ dập đầu:
 
“Nô tài đáng c.h.ế.t!”
 
“Xin đại thiếu gia tha mạng!”
 
Giang Lâm chẳng thèm liếc  một cái, giọng quát lạnh lùng:
 
“Cút  đây.”
 
Nghe  cơn giận trong tiếng Giang Lâm, Giang Vận Chấp từ nhỏ    dạy dỗ theo bản năng rụt cổ .
 
Nếu giận dữ cũng  cấp bậc, thì lúc  đại ca  nhất định là giận dữ nhất.
 
Lan Chi sợ đến mặt trắng bệch, ôm n.g.ự.c ho  ngừng:
 
“Giang ca ca,   Giang đại ca  việc gấp tìm  ?”
 
Người cùng lớn lên đều  Giang Lâm là hạng  gì.
 
Một kẻ điên.
 
Nghĩ đến chuyện năm đó, Lan Chi  dám chậm trễ, vội vàng thúc giục.
 
Giang Vận Chấp  do dự, hiển nhiên cũng nhớ tới sự điên rồ của Giang Lâm, nhưng  vẻ hoảng hốt của Lan Chi,  cắn răng đưa  quyết định:
 
“Chi Chi,  ở trong xe đợi , …”
 
Chưa dứt lời, mũi thương  xuyên qua vách xe.
 
Dù xe ngựa   đến , cũng  sánh  với mũi thương dính m.á.u.
 
Mảnh gỗ bay tứ tung, ngựa  hoảng loạn, Giang Vận Chấp và Lan Chi  kịp phản ứng  hất ngã khỏi xe, kêu thảm thiết.
 
“Đại ca!”
 
Giang Vận Chấp bật dậy trừng mắt  Giang Lâm,  tiếng rên  lưng liền vội vàng đỡ Lan Chi đang hoảng loạn quá mức.
 
Giang Lâm     , ánh mắt hẹp  đánh giá Lan Chi dù  dọa vẫn còn tỉnh táo:
 
“Ta thấy Lan tiểu thư cũng chẳng yếu ớt nhút nhát như lời đồn.”
 
Mắt Lan Chi lập tức đỏ lên, co rụt   lưng Giang Vận Chấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/4.html.]
 
Ở nơi Giang Vận Chấp   thấy, móng tay  tỉa gọn  cắm  lòng bàn tay, để  vết hằn sâu.
 
Giang Vận Chấp quả nhiên  phụ lòng nàng , gạt bỏ hết sợ hãi với Giang Lâm, lớn tiếng bảo vệ:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Đại ca,  quá đáng !”
 
“Chuyện  liên quan gì đến Chi Chi,   Ôn Tri Vi mách với  ?”
 
“Ta  ngay là nàng chỉ giả vờ như  để tâm thôi! Nàng yêu , yêu đến c.h.ế.t!”
 
Nói đến cuối, giọng  lộ  chút đắc ý.
 
Hắn nghĩ, Ôn Tri Vi  yêu  như ,   trực tiếp tới cầu xin , mà  vòng vo nhờ tới đại ca   gì.
 
Nghe đến câu “yêu đến c.h.ế.t”, ánh mắt Giang Lâm trĩu xuống, cả gương mặt lạnh lẽo, vết sẹo nơi đuôi mày càng thêm dữ tợn.
 
Tựa như con sói cô độc nơi biên ải, giây tiếp theo sẽ xé nát con mồi  mắt.
 
“Giang Vận Chấp, ngươi coi hôn ước là gì?”
 
“Năm năm  là ai  sẽ bảo vệ Ôn Tri Vi cả đời? Ai quỳ  từ đường thề rằng cả đời   để nàng chịu một chút ủy khuất? Ai mỗi ngày tới Đại Tướng Quốc Tự thành tâm bái Phật, cầu cho Ôn Tri Vi bình an?”
 
“Viết mấy bài thơ sướt mướt là tự coi  là tình thánh si tình ? Ta thấy ngươi sống sung sướng ở Hàn Lâm Viện đến ngu ,  nhớ tới chút ‘tình’ thời niên thiếu .”
 
“Chỉ vì một  bạn chơi thuở nhỏ, mà đặt vị hôn thê  cảnh phong ba giữa thành,   ở nhà, ngươi chính là chăm sóc Ôn Tri Vi kiểu  ?”
 
“Đường đường là thám hoa lang  sách thánh hiền, mà hai chữ ‘liêm sỉ’ cũng  hiểu? Ngươi chỉ là một kẻ bội tín phản nghĩa!”
 
Bị Giang Lâm xé toang lớp che đậy, sắc mặt Giang Vận Chấp và Lan Chi  đổi liên tục.
 
Nước mắt Lan Chi rơi lã chã, giọng nghẹn ngào, dáng vẻ cực thấp:
 
“Giang đại ca,  hiểu lầm , giữa  và Giang ca ca là trong sạch.”
 
“Huynh  chỉ thương  yếu ớt bệnh tật,  ngờ   tổn thương Ôn  .”
 
“Là  của ,  xin  Ôn  ,  đừng giận nữa   ?”
 
Nếu là  khác,  lẽ  mềm lòng mà an ủi nàng.
 
  mặt nàng là Giang Lâm.
 
“Đến lượt ngươi xen  .”
 
“Dù là thứ nữ thì cũng là tiểu thư quan gia, cớ gì  bày  bộ dạng nóng lòng   như , đây là gia giáo Lan gia ?”
 
“Nếu ngươi  lễ, nghĩa, liêm, sỉ, thì tuyệt đối sẽ  vô danh vô phận vô cớ   ngoài cùng một nam nhân xa lạ.”
 
“Ngươi lợi dụng Giang Vận Chấp mặc quan bào để tỏ tình,  lóc  bộ đáng thương, nước mắt còn giả hơn mực trong bụng , thật cho rằng cả Giang gia đều ngu như  ?”
 
Ánh mắt Giang Lâm khinh miệt  xuống Giang Vận Chấp, từng chữ đều toát  sự xem thường:
 
“Yếu ớt bệnh tật? Ta    khi nào ngươi chuyển nghề  thái y.”
 
“Hàn Lâm Viện  họ  đổi tên thành Thái Y Viện ?”
 
Nhìn vẻ tức giận của Giang Lâm, Giang Vận Chấp ngược  bình tĩnh xuống.
 
Ánh mắt tối tăm khó đoán,  chớp mắt  trở về vẻ bất cần.