Ta giơ tay,  hiệu  im lặng .
 
“Ngươi thích , điều đó  thể đại diện cho cái gì?”
 
“Cái gọi là thích của ngươi, chính là hết   đến  khác trì hoãn hôn ước của chúng , khiến  trở thành đề tài  dư tửu hậu khắp kinh thành.”
 
“Cái gọi là thích của ngươi, chính là hết   đến  khác chọn Lan Chi  vì , bắt    các ngươi ân ái,     xung quanh  hai  là thanh mai trúc mã, tình cảm từ nhỏ.”
 
“Cái gọi là thích của ngươi, chính là hết   đến  khác dùng việc  ăn của wÔn gia để uy h.i.ế.p  nhẫn nhịn, buộc  cúi đầu thỏa hiệp, hết   đến  khác mài phẳng những góc cạnh của ,  biến  thành con rối trong tay ngươi.”
 
“Giang Vận Chấp, cái gọi là thích của ngươi, chẳng  quá rẻ mạt ?”
 
Bị lời  ép đến lùi từng bước, Giang Vận Chấp phản bác:
 
“Ta chỉ   thấy ngươi để ý đến .”
 
“Ôn Tri Vi, ngươi  rõ, chỉ cần ngươi  nũng với  một chút,  sẽ  chút do dự mà  về phía ngươi.”
 
“Ngươi rõ ràng    từng coi Lan Chi là thế  của ngươi.”
 
“Nàng  chỉ là công cụ  dùng để kích thích ngươi.”
 
Ta khẽ  khinh miệt:
 
“Giang Vận Chấp, ngươi thật chẳng bằng đại ca ngươi chút nào.”
 
“Ta  ư? Ta  cái gì? Biết ngươi rõ ràng  lời đồn mà vẫn để mặc cho nó lan truyền, chỉ để hưởng cái ‘tề nhân chi phúc’ ?”
 
So sánh mà xem, nhiều chuyện bỗng trở nên nực .
 
Khi  ở bên Giang Lâm, cho dù là việc hủy hôn với   để gả cho ca ca hoang đường như  xảy    , cũng  từng  lời đồn nhảm lọt  tai .
 
 ở bên Giang Vận Chấp,  phố mua một cây trâm cũng  thể    thì thầm chỉ trỏ.
 
Suy cho cùng, là Giang Vận Chấp  quan tâm đến danh tiếng của .
 
Hắn chỉ  coi  là kẻ phụ thuộc của .
 
  là Ôn Tri Vi.
 
Ôn của Ôn thị đất Tấn Châu.
 
Tri Vi của “Quân tử tri vi tri chương, tri nhu tri cương”.
 
Ta mỉa mai  Giang Vận Chấp, kẻ chẳng hề cho rằng  sai, giọng sắc bén:
 
“Giang Vận Chấp,   chỉ cần  mềm mỏng  nũng là để ý ngươi,  tại  ngươi  mềm mỏng  nũng với ? Ngươi là  để ý  ?”
 
Giang Vận Chấp ngẩn  một thoáng, lập tức đáp:
 
“Chúng    thể giống ?”
 
“Ta   thích ngươi, nhưng   ngươi  thích   .”
 
“Ôn Tri Vi, ngươi  cần thử , vì  thích ngươi là sự thật.”
 
Ta  ngụy biện của Giang Vận Chấp chọc tức đến bật :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi rõ ràng  việc  là sai nhưng vẫn , ngươi chỉ đang theo đuổi cái mới lạ và kích thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/15.html.]
 
“Nếu  thỏa hiệp như ngươi mong, ngươi sớm  mất hứng và vứt bỏ  như đôi giày rách.”
 
Ta  dám tưởng tượng, nếu ngay từ đầu   cúi đầu mềm mỏng như Giang Vận Chấp , cuối cùng  sẽ  huấn luyện thành dạng gì?
 
Cho dù     danh phận chính thê, cũng sẽ trở thành một oán phụ  nhốt c.h.ế.t trong hậu viện.
 
“Giang Vận Chấp, cái thích của ngươi chẳng đáng một đồng.”
 
Giang Vận Chấp  ngờ Ôn Tri Vi  nghĩ về  như thế.
 
Hắn như sực nhớ  điều gì, cuống quýt móc  mấy sợi dây đỏ:
 
“Có  ngươi giận vì cái  ? Sợi dây đỏ cũ đó   nhặt về .”
 
Nhắc đến sợi dây đỏ, dù   còn thích Giang Vận Chấp, tim vẫn nhói đau.
 
Vì những đêm dài trằn trọc  ngủ .
 
Ta  vị trí cổ tay vốn đeo dây đỏ, nơi đó giờ  Giang Lâm lồng  một chiếc vòng tay nạm đầy bảo thạch.
 
Theo lời Giang Lâm, đó là mang từ Bắc Địch về.
 
Nguyên một rương lớn.
 
Ta  đổi đeo mỗi ngày,  lâu  nhớ đến sợi dây đỏ .
 
Chốc lát,   thất thần,  chú ý vẻ mừng rỡ thoáng hiện trong mắt Giang Vận Chấp.
 
Hắn tưởng Ôn Tri Vi   lay động, tiếp tục :
 
“Dây đỏ ở Đại Tướng Quốc Tự mỗi năm đều   mới.”
 
“Bốn sợi dây đỏ  bù cho ngươi,   tùy tiện mua  phố, mà là mỗi năm  đều đúng hẹn đến Đại Tướng Quốc Tự cầu về.”
 
“Ôn Tri Vi,  chỉ là quá sợ hãi.”
 
Vì sợ mất , nên  dám bày tỏ sự để tâm.
 
Không thể phủ nhận, lời Giang Vận Chấp khiến lòng  thoáng gợn sóng.
 
Chỉ là,   với vẻ mong chờ ,  mới lạ mà  chằm chằm:
 
“Thì  ngươi   coi trọng điều gì.”
 
“Cách ngươi vượt qua sợ hãi, chính là đem nỗi sợ đó áp đặt lên  ?”
 
“Cái gọi là thích của ngươi, chính là cho  lấy ,   cho, như đang đùa giỡn một con chó.”
 
“Ngươi  từng đặt   vị trí thê tử tương lai.”
 
“Ngươi chỉ hưởng thụ sự theo đuổi và ái mộ của .”
 
Giang Vận Chấp  thể tin nổi  Ôn Tri Vi, ngay cả giọng cũng run lên vẻ ấm ức:
 
“Ôn Tri Vi, ngươi nghĩ  như  ?”
 
“Ta, Giang Vận Chấp, từ khi nào  từng lấy lòng ai?”