“Dù  chúng  mắng là kẻ bạc tình cũng  giải thích, thì  là chúng  hiểu lầm Giang nhị công tử .”
 
Người  cảm khái:
 
“Giang nhị công tử đúng là  .”
 
Khắp tầm mắt, lụa đỏ ngập trời, ngay cả gió cũng mang theo hỉ khí và vị ngọt.
 
Trong cơn bi thương, Giang Vận Chấp cố nén  nổi, phun  một ngụm m.á.u. 
 
M.á.u tím sẫm trào  khóe môi,   chẳng buồn để ý, lập tức xoay  lên ngựa, phi thẳng tới tướng quân phủ.
 
Móng ngựa cuốn lên từng đợt bụi mù, trong tiếng gió  mơ hồ   thấy câu:
 
“Ngươi đừng hối hận.”
 
Ngoài tướng quân phủ, khách khứa đông nghịt.
 
Giang Vận Chấp như phát điên xông ,  liếc  thấy bóng lưng trong bộ hồng y .
 
Là Ôn Tri Vi của !
 
Hắn mắt đỏ ngầu, đồng tử run rẩy  ngừng.
 
Giang Lâm  xông lên chất vấn Ôn Tri Vi,   loạn,  cướp nàng về.
 
 trong nỗi bi thống quá lớn, vị thám hoa lang từng khéo ăn  chốn điện thí giờ  chẳng thể ghép nổi một câu  chỉnh.
 
“Ta… là … của  a…”
 
Ôn Tri Vi rõ ràng là thê tử của …   gả cho đại ca  chứ…
 
Giang Vận Chấp  thấy, cách   xa,  hai nam nhân   sát khí đang chằm chằm  ,  bỏ qua bất cứ động tác nào.
 
Ngụm m.á.u nghẹn nơi cổ họng rốt cuộc  nhịn nổi, phun thẳng lên áo.
 
Xưa nay Giang Vận Chấp vốn coi trọng thể diện, lúc   chẳng buồn lau, chỉ  chớp mắt  chằm chằm  bóng đỏ phía .
 
Hắn cứ thế  thê tử cùng đại ca  ba quỳ chín lạy, bái tạ trời đất cao đường.
 
Nhìn khắp sảnh khách cao giọng chúc mừng, ai nấy đều hân hoan.
 
Nghe hỷ nương lớn tiếng hô “Trời định lương duyên, trăm năm hảo hợp.”
 
Mọi thứ đều trùng khớp với cảnh trong mộng.
 
Trong mơ  ngoài đời, tân lang cũng   .
 
Giang Vận Chấp bật  thảm thiết. Sao  thành  thế .
 
Hắn chỉ… rời  một tháng thôi mà…
 
Ôn Tri Vi,  nàng  thể gả cho đại ca …
 
Một  là cô nương     động lòng, một  là đại ca  kính trọng từ nhỏ.
 
Nước mắt nóng hổi lẫn sắc đỏ cứ thế rơi xuống, Giang Vận Chấp đưa tay che mặt, nhưng vẫn  ngăn  bóng hình  mắt dần nhòe .
 
Cuối cùng,  ngã ngửa  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/12.html.]
Chỉ một tháng thôi mà…
 
Ta như  cảm giác, ngoảnh đầu , trong tầm mắt chỉ  một màu đỏ rực.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta  Giang Lâm hỏi :
 
“Sao ?”
 
Nghĩ tới tính cố chấp của  ,  đáp:
 
“Nóng ruột  gặp phu quân của  thôi.”
 
Ánh mắt Giang Lâm âm hiểm, giọng  đầy ý vui:
 
“A Vi, đừng vội, chúng  còn nhiều thời gian.”
 
Hắn   thấy Giang Vận Chấp, chắc hẳn tên ngốc  giờ  đau thấu tim gan.
 
Nghĩ , khóe môi Giang Lâm càng cong cao.
 
Kèm theo vết sẹo nơi khóe mắt và sát khí vây quanh,  chẳng giống tân lang thành , mà giống như Diêm La khoác hồng y đòi mạng.
 
Xung quanh khách khứa chỉ dám  lời chúc tụng,  ai dám tán nhảm, sợ  Giang Lâm ghi hận.
 
Họ đều thấy , vị Giang nhị công tử  ngã xuống vẫn  kéo   chút nương tay.
 
Dù  cũng là việc của Giang gia, liên quan gì tới họ.
 
Vì một phút hả hê mà liên lụy cả gia tộc mới là ngu xuẩn nhất.
 
Nào ngờ, đó chính là mục đích của Giang Lâm.
 
Lời bàn tán  lưng   quản , nhưng tuyệt đối  thể để lọt  tai Ôn Tri Vi.
 
Ba năm  Giang Vận Chấp dày vò, gần như  mài mòn hết kiêu ngạo của Ôn Tri Vi.
 
Việc  cần  là để nàng lấy  tự tin và khí phách.
 
Giang Vận Chấp  đưa về Giang phủ lập tức khiến nơi đó rối loạn.
 
Tướng quân phủ  êm đềm như tranh.
 
Ta  bên giường chờ Giang Lâm về phòng.
 
Không  qua bao lâu,  lơ mơ buồn ngủ thì  tiếng bước chân vội vã.
 
Là Giang Lâm  về.
 
Tấm khăn hồng  đầu  vén lên  ném  khay,   rõ dáng vẻ  hôm nay.
 
Không còn vẻ cứng rắn thường ngày, đôi mắt vốn cố chấp  giờ  tràn đầy dịu dàng… và ngoan ngoãn?
 
“A Vi, nàng là của .”
 
Ta bật   :
 
“Giang Lâm,  say .”
 
Trấn Bắc tướng quân  chiến trường một địch mười cũng sẽ say ?