Nàng yêu  như thế, nhất định sẽ mong chờ  gả cho .
 
Nghĩ đến dáng vẻ nàng vui mừng khi gặp ,    rạo rực.
 
Trời  sáng,   cưỡi ngựa về thành.
 
Hắn  trở về cưới Ôn Tri Vi!
 
Ngày đại hôn.
 
Ta  căng thẳng.
 
Không  Giang Lâm và Giang bá phụ, Giang bá mẫu   gì, mà   xuất giá từ Giang phủ đến trấn Bắc tướng quân phủ.
 
Trong ngoài phủ treo đèn kết hoa, khắp nơi dán chữ “Hỷ” đỏ chói.
 
Người cõng   cửa là một biểu ca trong ngoại tộc.
 
Không  Giang Lâm tìm ở  .
 
Ta tựa lên lưng biểu ca, khẽ :
 
“Cảm ơn biểu ca.”
 
Từ khi phụ mẫu gặp nạn,  chạy đến Thịnh Kinh,  ít gặp   ruột thịt.
 
Biểu ca giọng    nghẹn:
 
“Xin  Vi Vi, bấy lâu mới  đến sự tồn tại của .”
 
“Vi Vi, nhất định  hạnh phúc.”
 
“Mẫu  bảo  nhắn rằng, nếu  ấm ức, cứ gửi thư về, sẽ   nhà  chủ cho .”
 
“Tộc   báo cho các thương hiệu ở kinh thành, bạc tiền và dược liệu  đều  thể lấy.”
 
“Nguyện cho hai  hòa hợp như cầm sắt, phúc thọ như lan ngọc.”
 
Mắt  nóng lên, chỉ khe khẽ đáp một tiếng.
 
Nếu phụ mẫu còn ở đây…
 
Ngoài cửa, tiếng trống đồng vang rền.
 
Ta  hỉ nương bưng khay vàng, rải tiền đồng và kẹo cưới  xung quanh.
 
Tiếng trẻ con  đùa tranh giành, tiếng vó ngựa lộc cộc.
 
Giang Lâm đến .
 
Tiếng náo nhiệt  ngừng truyền  tai , như thể ai nấy đều đang chúc phúc cho hôn lễ của .
 
Ta    khen Giang Lâm si tình.
 
Cũng   tiếc cho Giang Vận Chấp.
 
Tiếc ư?
 
Ta chỉ thấy may mắn.
 
Ta lắc đầu,  nghĩ đến những chuyện khó chịu  nữa, lòng tràn đầy mong chờ bái đường cùng Giang Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/11.html.]
 
Giang Lâm cưỡi chiến mã  ,   trong kiệu lớn sơn son thếp vàng theo , tiếp đó là đoàn sính lễ và của hồi môn dài bất tận.
 
Khế nhà đất, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, đồ gỗ trang sức…
 
Kiệu cưới khẽ lay, rung động tận đáy lòng, thấm  từng chút ngọt ngào.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Như thể những khổ đau  đây đều chỉ là ảo ảnh.
 
Khóe môi  cong lên, cảm thấy cả thế giới sáng rực.
 
Mọi thứ  qua .
 
Ta sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
 
Giang Vận Chấp   cổng thành  thấy khắp nơi treo lụa đỏ.
 
Nhà nhà treo đỏ ngoài cửa, như thể cùng chúc mừng hôn lễ hiếm  .
 
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, lòng  bỗng chùng xuống, tiện tay kéo một  dân đang hớn hở:
 
“Ai đang thành ? Sao  náo nhiệt thế ?”
 
Chẳng lẽ hoàng tử nào đó thành ?
 
 các hoàng tử đến tuổi đều   chính phi.
 
Người dân  cái giọng kẻ cả   khó chịu, nhưng nghĩ đây là ngày vui của trấn Bắc tướng quân, nên vui vẻ đáp:
 
“Trấn Bắc tướng quân!”
 
Trong lòng Giang Vận Chấp, dự cảm chẳng lành càng lớn.
 
Trấn Bắc tướng quân chẳng  chính là ca ca , Giang Lâm ?
 
Chuyện trọng đại như thành ,  mà trong phủ  ai báo cho , ngay cả bằng hữu cũng , như thể  bộ tin tức của    cắt đứt.
 
8
 
Chuyện   bình thường!
 
“Với tiểu thư nhà nào?”
 
Người   hỏi đến mơ hồ:
 
“Ôn tiểu thư, chính là vị tiểu thư  hôn ước với Giang phủ đó.”
 
Giang Vận Chấp phản bác:
 
“Không thể nào!”
 
Ôn Tri Vi thích  như ,   thể gả cho  khác?
 
Người bên cạnh thấy  vẫn mê   tỉnh,  bụng chỉ  đội ngũ đón dâu:
 
“Nhìn bên  , họ  tới tướng quân phủ , sính lễ từ Giang phủ đưa  còn  khiêng hết kìa.”
 
“Chúng  vẫn tưởng   hôn ước với Ôn tiểu thư là Giang nhị công tử, hóa  là Trấn Bắc tướng quân. Chỉ vì giữ danh tiếng cho Ôn tiểu thư mà để mặc lời đồn lan khắp nơi.”
 
“Hóa  Giang nhị công tử   cưới Ôn tiểu thư là vì đó là tẩu tử của .”