7
 
Tên ngốc Giang Vận Chấp , bây giờ nhất định đang ở trang viên mà hối hận.
 
Đáng tiếc,   phong tỏa  tin tức truyền  trang viên, e rằng vẫn còn đang mơ mộng hão huyền.
 
Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Lâm lóe lên tia tàn nhẫn, nhưng chỉ một  thở   giấu sâu xuống đáy mắt.
 
“A Vi,  đưa nàng đến tướng quân phủ xem tân phòng của chúng .”
 
Ta khựng ,  giấu nổi niềm vui:
 
“Sau khi thành , chúng  sẽ ở tướng quân phủ ?”
 
Thái giám truyền chỉ đến Giang phủ,  vẫn tưởng rằng  khi thành  chúng  sẽ ở Giang phủ.
 
Giang Lâm cau mày  : 
 
“Nàng   gặp Giang Vận Chấp?”
 
Chưa đợi  đáp,   sầm mặt, trầm giọng :
 
“Đừng  mơ.”
 
   chẳng thấy Giang Lâm đáng sợ.
 
Chỉ cảm thấy  giống con ch.ó sư tử mà thuở nhỏ  từng nuôi, mua từ thương nhân Tây Vực, hung dữ nhưng dễ dỗ.
 
Ta  thẳng  mắt Giang Lâm:
 
“Ta   gặp .”
 
“Ta  gặp .”
 
Ta thấy vành tai  “vèo” một cái đỏ ửng,  còn cố tỏ  bình tĩnh.
 
“Nàng là thê tử của , lẽ   thế.”
 
Khóe môi  khẽ cong lên.
 
Ở bên Giang Lâm,  chuyện   hơn  tưởng.
 
Giang Vận Chấp và Giang Lâm   khác .
 
Giang Vận Chấp mượn danh  thấy  ghen để mặc sức  tổn thương .
 
Giang Lâm thì ngang tàng bước  cuộc đời , giận thì  thẳng,  mặt đen thui ném bạc lương .
 
Ta vốn chẳng sợ .
 
Huống hồ, thời gian qua,    ít khi nghĩ đến Giang Vận Chấp.
 
Trong đầu chỉ  hình ảnh Giang Lâm mặt lạnh vung thỏi vàng.
 
Giang Vận Chấp thực sự  hối hận.
 
Ôn Tri Vi  đến tìm .
 
Hắn tự an ủi rằng, nàng chỉ đang giận dỗi thôi.
 
Dỗ vài câu là .
 
Đợi  về, họ sẽ thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/10.html.]
 
Phải, họ sắp thành .
 
Hắn   về.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Vừa  , Lan Chi  hoảng hốt,   đầy lo lắng:
 
“Giang ca ca,   hứa sẽ ở  trang viên bồi  điều dưỡng mà.”
 
Giang Vận Chấp  mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến việc nàng từng che đ.a.o  ,  vẫn kiên nhẫn :
 
“Chi Chi,  để   cho nàng, ở đây nàng tuyệt đối  chịu thiệt.”
 
Hắn  về phủ.
 
Nhìn dáng vẻ , Lan Chi cụp mắt, che  tia oán hận nơi đáy mắt.
 
E rằng chính Giang Vận Chấp cũng  nhận  vẻ vội vàng và lo lắng của .
 
Nàng  cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng mịn yếu ớt,  vô hại  mê hoặc.
 
“Giang ca ca,  sợ.”
 
Giang Vận Chấp thoáng ngẩn .
 
Như thể  thấy Ôn Tri Vi thuở mới đến Giang phủ.
 
Cũng yếu đuối như thế.
 
Tin tưởng   chút giữ .
 
Hắn   : 
 
“Ta bồi nàng.”
 
Hắn nghĩ, Ôn Tri Vi mà đuổi đến đây nhất định sẽ giận.
 
Rồi  sẽ dỗ nàng và cưới nàng.
 
Ôn Tri Vi bây giờ, nhất định đang  đường tới đây.
 
Ngày nào Giang Vận Chấp cũng ngóng mỏi mắt về phía cổng trang viện.
 
Có khi  lâu đến nỗi hoa mắt, tưởng như ngoài cửa sổ  tuyết rơi.
 
Tháng sáu ở Thịnh Kinh   thể  tuyết?
 
Đêm ,  choàng tỉnh, thở dốc từng .
 
Sắc mặt tái nhợt, tự hành hạ  mà nhớ  cảnh trong mơ.
 
Hắn mơ thấy Ôn Tri Vi gả cho  khác.
 
Không thể nào!
 
Giang Vận Chấp  bao giờ nhận rõ lòng  như lúc .
 
Hắn yêu Ôn Tri Vi.
 
Ngay bây giờ, lập tức,   gặp nàng.
 
Nếu Ôn Tri Vi  đến tìm thì  sẽ  về xuống nước.