Vừa dọn  ngày đầu tiên,   quét dọn trong ngoài sạch sẽ, còn xới luôn một mảnh vườn bên hông nhà.
 
Dự định hôm  sẽ  chợ mua ít giống rau, hoa về trồng.
 
Cả ngày mệt nhoài, nhưng  cảm thấy một loại mệt  đáng giá.
 
Tối đó,  ngủ một giấc thật ngon lành.
 
Sáng hôm ,  mở mắt   ngoài trời,  giật  bật dậy như cá chép quẫy nước, hớt hải chạy  khỏi nhà.
 
Trong đầu  tiếng chuông báo động: “Chết ! Trễ giờ !”
 
Chạy đến nhà bếp,  thấy căn bếp xa lạ,  mới sực nhớ:   cần đưa cháu  học nữa .
 
 thở phào một  dài.
 
Trước đây, vì Lạc Lạc  gì cũng lề mề, mỗi  đưa  học đều  giục giã mãi, thành  hôm nào cũng vội vội vàng vàng, đến nơi sát giờ.
 
Sáng nào cũng như đánh trận, khiến lưng chân  đau ê ẩm.
 
Giờ thì, cuộc sống… chậm  .
 
 cảm động đến mức  rơi nước mắt.
 
 nhanh chóng  quen với nhịp sống ở đây.
 
Trồng hoa, trồng rau, ngày qua ngày yên bình, thư thái.
 
Không lâu , nhà bên  một bà cụ kỳ lạ dọn đến.
 
Cứ đến bữa ăn là bà   theo mùi sang gõ cửa.
 
Bà  bà   nấu ăn, hỏi   thể cho bà ăn cùng , bà sẽ đưa tiền ăn.
 
  từ chối. Có thêm  bầu bạn cũng .
 
Thế là dần dà, chúng  thành đôi bạn già  thiết.
 
Bà tên là Lâm Lan. Chúng  thường ăn cơm xong  rủ   dạo,  chuyện,  đùa.
 
Cuộc sống dễ chịu vô cùng.
 
Chuyện duy nhất khiến ngày hôm đó mất vui là…  bất ngờ nhận  cuộc gọi từ Triệu Thanh Vân.
 
Ở đầu dây bên , giọng nó nghẹn ngào, như sắp :
“Mẹ…   thể về  ?”
 
 chẳng hề bất ngờ.
 
Thúy Anh  kể cho  tất cả những chuyện xảy  bên đó.
 
Vì chuyện thuê bảo mẫu mà Trình Gia và Triệu Thanh Vân cãi  suốt ngày.
Tiền nhà, tiền xe, học phí và các khoản học thêm của Lạc Lạc  khiến họ  cuồng, giờ còn  gánh thêm 8.000 tệ/tháng để thuê giúp việc?
 
Trình Gia  chịu nổi, liền  để Tô Di   tất cả.
 
 Tô Di chỉ mới lau nhà  một ngày…  “vô tình” trật chân.
 
Bà   bẹp giường năm ngày trời mới dậy nổi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-khong-kip-don-chau-noi-toi-bi-con-trai-mang-vo-dung/7.html.]
Triệu Vĩnh đau lòng  thôi,  sang mắng chửi Trình Gia là “ngược đãi  già”.
 
Trình Gia  dồn đến phát điên,   dám cãi thẳng với ông , đành đổ cơn giận lên đầu bảo mẫu.
 
Không đến vài ngày, bảo mẫu cũng bỏ việc, chửi rủa om sòm khi rời , gọi cả nhà họ là đồ xúi quẩy, chẳng ai  gì.
 
Sau vụ đó, cư dân trong khu càng né tránh họ như tránh tà, còn bàn tán  lưng  ngớt.
 
Mất bảo mẫu, việc đưa đón Lạc Lạc cuối cùng vẫn đổ lên đầu Tô Di.
 
 bà    sẵn lòng? Không  cháu ruột thì   dốc lòng ?
 
Huống chi, trong lòng bà  vẫn ôm một bụng tức giận với Trình Gia.
 
Thế là bà  chiều chuộng Lạc Lạc vô độ, thậm chí còn xúi thằng bé một  ăn liền mười cái đùi gà rán và mười que kem.
 
Kết quả: Lạc Lạc nửa đêm đau bụng quằn quại,  cấp cứu nhập viện.
 
Khi  nguyên nhân, Trình Gia ngay tại hành lang bệnh viện  nhảy  đánh  với Tô Di.
 
Hai  cấu xé dữ dội,  ai chịu nhường ai.
 
Giữa lúc hỗn loạn, Triệu Vĩnh lao  can,   Tô Di vô tình đẩy mạnh, lăn xuống cầu thang gãy cả chân.
 
Chỉ  một đêm, từ tình nhân hóa thành thù nhân.
 
Giờ ông    xe lăn, hận Tô Di thấu xương.
 
Hôm qua Thúy Anh kể cho  chuyện đó,  sướng đến nỗi ăn thêm  hẳn một bát cơm.
 
 Triệu Thanh Vân  tưởng     gì, vẫn  lóc qua điện thoại:
“Mẹ… Lạc Lạc gặp chuyện … Nửa đêm qua  đưa  viện cấp cứu… mới  phẫu thuật xong, hu hu…
 
“Con trai tội nghiệp của con, còn nhỏ thế mà   chịu khổ như …”
 
Thằng bé đó – đứa cháu gọi  là bà nội – khiến  cảm xúc lẫn lộn.
 
 im lặng  .
 
Nó chờ một lúc  vội vàng chuyển sang chủ đề chính:
“Mẹ,   về … về thăm Lạc Lạc một chút thôi cũng …
Dù  và bố  ly hôn, thì  mãi mãi vẫn là bà nội của thằng bé mà…
Nó   giường bệnh vẫn mơ gọi ‘bà ơi’…  thật sự nhẫn tâm  ?
Mẹ về …  về với tụi con  ?
Chúng con… thật sự  cần …”
 
 cau mày,  mà buồn nôn.
 
Sao nó  thể trơ trẽn đến mức ?
 
  nhịn  nữa, mở miệng mắng thẳng:
 
“Cần ? Cái các  cần là  để hầu hạ,   !
Lại định biến  thành con ngốc mà lợi dụng hả? Ai gây  thì tự mà chịu !
Buồn  thật đấy, lúc rước  khác  cửa thì vui vẻ hớn hở, giờ xảy  chuyện mới thấy hối hận?  là đáng đời!
Quả báo đó, các  tự nhận lấy !
Còn nữa – cái lão khốn đó  còn  chết? Sao  té c.h.ế.t luôn cho ?
Lần  ông  c.h.ế.t hẳn,  hẵng gọi . Lúc đó  sẽ về  cho vài tiếng.
 
“Nói thế thôi, cúp máy đây. Cút!”