hít sâu, vụng về lau mặt:
“Thanh Vân,   nợ gì con cả. Mẹ    giỏi giang, chẳng cho con  nhà cửa, xe cộ,  hiểu áp lực cuộc sống của thế hệ các con.    dốc hết sức, dâng trọn cả đời  cho con .”
 
“Con  trách, thì trách con đầu thai sai chỗ .”
 
Triệu Thanh Vân ánh mắt đau khổ, giọng run rẩy:
“Mẹ… con sai . Trước đây là con  hiểu . Con xin .”
 
 ngẩn .
 
Hiếm lắm mới  nó  một câu xin , còn  cả chữ “hiểu”.
 
  lẽ vì   thất vọng quá nhiều  .
 
Nên  ,   thấy cảm động.
 
Quả nhiên.
 
Giây tiếp theo, nó cầm tay , dịu giọng như dỗ trẻ:
 
“Mẹ,  ai nhịn một chút  ? Bỏ qua chuyện hôm nay,   cả nhà  sống hòa thuận,   ?”
 
  lạnh:
“Nói  tức là con vẫn thấy  đang gây chuyện, vẫn cho rằng là  của ?”
 
Nó khựng , sắc mặt lúng túng.
 
“Lúc trẻ, bố mày  thu hoạch ngô nhà  mà cứ thích giúp  khác. Giờ già  vẫn cái thói đó, với tao thì lạnh nhạt, còn với   thì ân cần săn sóc. Mẹ mệt mỏi lắm .”
 
Triệu Thanh Vân vội phản bác:
“Chỉ là đưa thuốc thôi, hàng xóm với  mà …”
 
“Tới đủ . Đừng coi  là đứa ngốc nữa.”  lạnh nhạt , “Có  , chúng  đến xem là  ngay thôi.”
 
Giữa Triệu Vĩnh và Tô Di, tuyệt đối  trong sáng.
 
Vài tháng ,   phát hiện  họ lén lút đưa tình đưa ý khi khiêu vũ, tay chân cũng   đắn chút nào.
 
Giờ thì chồng bà   chết, bọn họ  càng trắng trợn, chẳng kiêng dè ai.
 
Dù   ly hôn, nhưng cơn giận … nuốt  trôi!
 
Nhà Tô Di  ngay tầng một của khu, qua cửa kính lớn  thể thấy rõ cảnh trong nhà.
 
Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, bà    sofa, nhẹ nhàng nhấc chân lên, khuôn mặt tái nhợt vì đau.
 
Còn Triệu Vĩnh thì  bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, đang cẩn thận xoa rượu thuốc lên chân bà .
 
“Thấy ? Mặt bố con  hề  gì mờ ám cả. Hai  họ trông bình thường thôi mà.” – Triệu Thanh Vân khẽ vung tay, giọng mang chút trách móc – “Đêm hôm khuya khoắt còn lôi con  theo,  thấy  đáng ?”
 
“Im ,  tiếp .” –  lạnh giọng.
 
Chẳng bao lâu , Triệu Vĩnh bôi thuốc xong, thấy Tô Di đau đến nhăn mặt nhíu mày, ông  còn dịu dàng cúi xuống thổi nhẹ  chỗ đau.
 
“Ờ thì… chuyện  cũng   gì… Thổi cho đỡ đau, thao tác bình thường…” – Con trai  lắp bắp, câu  dứt  nuốt ngược .
 
Vì ngay lúc đó, hai  trong phòng  ôm lấy  đầy đắm đuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-khong-kip-don-chau-noi-toi-bi-con-trai-mang-vo-dung/5.html.]
 
Triệu Vĩnh  ôm  mỹ nhân là như nhà cũ bắt lửa – bùng cháy mãnh liệt, nóng vội lao .
 
Tô Di vẫn còn giữ chút lý trí, yếu ớt đẩy ông  , nhắc ông kéo rèm .
 
Triệu Vĩnh ngừng  chốc lát,  luyến tiếc  dậy… đúng lúc  đầu thì bắt gặp ánh mắt của  và con trai đang  chằm chằm từ bên ngoài.
 
 khoảnh khắc đó, đèn flash sáng lên chói lóa.
 
Chết tiệt, cái điện thoại cùi   để chế độ tự động bật đèn flash ?
 
“Ối! Bật nhầm đèn flash !” – một giọng  chói tai vang lên  lưng.
 
Không chỉ là điện thoại của .
 
  đầu .
 
Thúy Anh – cùng nguyên nhóm bạn già tám chuyện của chị  – đang   lưng .
 
Trong khi  chỉ  chuyện  cho mỗi Thúy Anh.
 
Cái lũ già  bình thường  bộ thì than đau chỗ nọ chỗ , nhưng   scandal là chạy còn nhanh hơn chó săn.
 
Bảy   chen chúc sát bên , đội hình đủ để dập c.h.ế.t   bằng lời đồn.
 
“Á!” – Tô Di bên trong cuối cùng cũng phát hiện    trộm, lập tức đạp văng Triệu Vĩnh ,  hét lên đau đớn.
 
Nếu    nhầm thì bà   đạp bằng… cái chân đang  thương, chắc giờ  chấn thương chồng chất .
 
Triệu Thanh Vân phản ứng đầu tiên, giọng hoảng loạn:
“Dì Thúy Anh! Sao    ở đây? Mọi   cái gì đấy?”
 
Thúy Anh tính tình nóng như lửa, liền vặc :
“Mắc gì  ? Đường là mày xây ? Tao    chắc?”
 
“Dì  gì ? Cho con xem với, đừng  linh tinh!” – Triệu Thanh Vân cuống lên, nhào tới định giật điện thoại.
 
“Ê ê! Đừng  đụng  tao! Chân tao  , mày  tao té là  đền đấy!” – Thúy Anh lập tức lùi  , ôm chặt điện thoại.
 
Một bà bạn trong nhóm lên tiếng:
“Đăng lên nhóm chung khu ,  xem thì tự lấy điện thoại mà coi, đừng  giành điện thoại  khác.”
 
“Xoá ! Mau xoá !” – Triệu Thanh Vân hét lên.
 
“Ha ha, trễ !” – Một giọng  khoái trá đáp .
 
Lúc đó, Triệu Vĩnh từ trong nhà hùng hổ xông , gào lên:
“Bọn mày – lũ đàn bà điên,   gì?!”
 
“Ô kìa, cái đồ mặt dày cũng ló mặt  ! Mọi , nhanh  coi nè!” – Thúy Anh hét toáng lên.
 
Chỉ trong chốc lát, hàng loạt cửa sổ các tòa nhà quanh đó bật đèn,   lục tục thò đầu  hóng.
 
“Chính là lão già  đây! Mới c.h.ế.t vợ   bao lâu  chạy sang nhà   hú hí. Nhóm chung còn  ảnh kìa,  coi thì vô xem !”
 
“Câm miệng! Mày  bậy cái gì đó hả?” – Triệu Vĩnh tức đến lắp bắp.