thể chờ thêm một phút giây nào nữa.
 
 lập tức gọi điện cho Triệu Vĩnh.
 
 ông … lập tức dập máy.
 
 giận quá hóa .
 
Quay   phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.
 
Triệu Thanh Vân lúc  mới nhận     nghiêm túc.
 
Nó hốt hoảng, vội vàng gọi cho Triệu Vĩnh:
 
“Bố! Bố mau về nhà ! Mẹ điên ! Mẹ đòi ly hôn với bố thật đấy!”
 
—-----------
 
Lúc thu dọn hành lý,  mới phát hiện đồ đạc của  thật ít ỏi.
 
Cả đời  sống tiết kiệm,  bao giờ dám tiêu gì cho bản .
 
Nếu   hôm nay gom góp ,  còn  ,  sống hơn nửa đời  mà chỉ  vài bộ quần áo cũ rách .
 
 nhắm mắt , đè nén nỗi chua xót trong lòng.
 
 lục trong ngăn kéo đầu giường lấy sổ tiết kiệm, giấy tờ tùy , cùng với mấy bộ đồ gấp gọn nhét  một chiếc túi vải đan tay.
 
Kéo khóa , trong túi vẫn còn dư một  trống lớn.
 
 đó…  là  bộ tài sản   .
 
“Dọn xong  ?”
 
Triệu Thanh Vân  dựa  khung cửa,  khẩy  .
 
“Triệu Vĩnh bao giờ về?”
 
“Không . Bà Tô Di cần  chăm sóc, bố  rời  .”
 
 chau mày khi  .
 
“Thôi   ơi, tí nữa   nữa đấy.” Triệu Thanh Vân  cợt, “Vẫn là bố hiểu  mà. Mẹ bày  trò  chẳng  là  kéo bố về từ chỗ bà Tô Di ?”
 
Ánh mắt nó lộ rõ sự khinh miệt:
“Mẹ ,     , tuổi   mà còn học mấy cô gái trẻ tranh giành tình cảm? Mắc  c.h.ế.t  .”
 
  đứa con trai  nuôi lớn bằng cả đời cực nhọc.
 
Hồi nhỏ nó ngoan ngoãn là thế,  bây giờ  trở nên xa lạ đến ?
 
 thất vọng đến tận đáy lòng.
 
Nó vẫn  ngừng lải nhải:
 
“Thật là,  nghĩ mà xem, hai  họ tuổi   thì  thể  gì chứ? Mẹ  rộng lượng hơn chút.
 
“Mẹ cũng  mà, bà Tô Di mới mất chồng, con cái đều ở xa, sống một  đáng thương  bao. Là hàng xóm với , giúp đỡ  một chút thì  gì sai?
 
“Mẹ  thấy may mắn ? Không  ai cũng  con cái đón lên thành phố ở .”
 
“Mẹ , thôi , đừng  ầm ĩ nữa. Làm quá lên  mất vui.”
 
  chịu nổi nữa, giơ tay tát thẳng  mặt nó một cái thật mạnh.
 
“May mắn? Mày    thật!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-khong-kip-don-chau-noi-toi-bi-con-trai-mang-vo-dung/4.html.]
“Mỗi ngày tao bận từ sáng đến tối, phục vụ cho một lũ  lành lặn mà hành xử như tật nguyền, chỉ  há mồm sai bảo – đó là may mắn?”
 
“Chân tao đau đến mức   nổi, vẫn  ráng đón con mày, nấu nguyên một bàn ăn – đó là may mắn?”
 
“Tao  kẹt thang máy, suýt nữa mất mạng, tụi mày  hề quan tâm mà còn trách móc chửi bới tao – đó cũng là may mắn?”
 
“Tao nhổ  cái thứ gọi là may mắn đó! Tụi bay  hút cạn tao suốt nửa đời , giờ còn  tao  trâu  ngựa thêm nửa đời còn ? Mơ !”
 
Triệu Thanh Vân  ngờ  đánh, ôm mặt, sắc mặt u ám như tro.
 
Ánh mắt nó   tràn đầy căm hận.
 
Đây là  đầu tiên  đánh nó.
 
Nuôi nó lớn đến ngần , tình thương của nó thì  chẳng nhận  bao nhiêu, còn oán hận thì  dễ dàng  .
 
 là  đáng thương  buồn .
 
Triệu Thanh Vân gào lên:
“Mẹ ngoài việc  việc nhà, đón cháu,   giúp gì cho con?”
 
Nó chỉ tay  ngoài, giận dữ:
“Mẹ  cha   khác trong khu  ! Ai cũng cho con hàng triệu mua nhà, mua xe! Còn thêm cả tiền hưu trợ cấp chi tiêu!”
 
“Còn  thì ? Mẹ chẳng  gì hết!”
 
“Đặc biệt là , Hứa Quế Mai! Bố còn giúp con trả tiền đặt cọc mua xe, còn  thì ? Mẹ từng   ? Mẹ từng kiếm nổi một xu ?”
 
“Mẹ  từng! Thế thì  nên    phận của  ! Mẹ chỉ là gánh nặng, là đồ vô dụng! Mẹ  tư cách gì gây chuyện ở đây hả?!”
 
“Bốp ——”
 
 tức đến   run rẩy,  vung tay tát thêm một cái thật mạnh.
 
“Triệu Thanh Vân, đồ lòng lang  sói!”
 
“Hồi mày còn nhỏ suốt ngày đau ốm, bà nội mày  mày là đồ bệnh hoạn, là oan nghiệt,  chịu bỏ tiền chữa trị.
 
“Là tao cõng mày, lén chạy về nhà  đẻ vay tiền, mới đưa mày đến bệnh viện!”
 
“Mày chê tao  từng  ,  lúc đó tao mang theo mày thì   kiểu gì?”
 
“Năm mày ba tuổi, dì Huệ rủ tao gửi mày cho bà nội   ngoài kiếm tiền.  tao dám ? Bà nội mày đối xử với mày như , tao mà bỏ mày  thì mày sống nổi đến giờ ?”
 
 bật , nhưng là nụ  đầy bi thương.
 
“Giờ mày thấy tao là gánh nặng.  hồi nhỏ mày chẳng  là gánh nặng của tao ?  tao  trách mày ? Có chê bai mày ? Không! Tao yêu mày như báu vật, coi mày là mạng sống của tao!”
 
Triệu Thanh Vân    trúng tim đen, mặt trắng bệch.
 
  từng than phiền  mặt nó.
 
Những chuyện năm xưa, theo thời gian, nó  dần lãng quên.
 
 ngừng  chốc lát   tiếp:
 
“Phải, bố mày   xa hơn chục năm, mày nghĩ ông  khổ.  suốt mười năm đầu, ông   gửi lấy một xu về. Là tao ở nhà trồng ngô trồng đậu, nuôi gà nuôi bò, từng chút từng chút nuôi mày lớn. Chẳng lẽ tao  khổ?”
 
Nói đến đây, nước mắt   kìm  mà tuôn trào.
 
Những uất ức  chôn vùi suốt bao năm, cuối cùng cũng tìm  chỗ để bộc phát.
 
“Mẹ…”
 
Triệu Thanh Vân mấp máy môi   gì đó, nhưng  thốt nên lời.
 
Nó luống cuống chìa tay  lau nước mắt cho , nhưng  lập tức lùi  tránh.