Tiếng chuông tan học vang lên, Tạ Từ Yến  dậy   ngoài.
 vội vàng thu dọn sách vở, líu ríu đuổi theo .
Bóng lưng phía  thoáng khựng ,   cố ý  chậm hơn một chút.
Ra khỏi cổng trường, bầu trời mùa hè  nhuộm bởi ánh hoàng hôn rực rỡ.
Ánh tà dương phủ lên bờ vai rộng của Tạ Từ Yến, thiếu niên  rực rỡ đến chói mắt.
 ngoan ngoãn nắm quai balo, cố nhịn nhưng  vẫn  kiềm , lén lút nhấc chân, giẫm nhẹ lên chiếc bóng dài của .
Như một tên trộm  bắt quả tang,  vội thu chân .
Bỗng nhiên,  phía  khẽ "chậc" một tiếng,  , khoanh tay  ngực:
"Này, cái đuôi nhỏ,  theo   gì đấy?"
 ngẩng đầu  , gương mặt  đến nỗi  rời mắt .
Dù   cố tỏ vẻ lạnh lùng,   chẳng thấy sợ chút nào.
 đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của .
Tạ Từ Yến  ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi  theo lực kéo của , cặp mắt sáng của    đôi mắt tuyệt  của  , khẽ :
"Cảm ơn , Tạ Từ Yến.".
Cậu   ngẩn ,  chút bối rối: "Cảm ơn chuyện gì?"
"Từ nhỏ đến lớn,  dường như luôn là   ghét bỏ, chẳng  ai kiên nhẫn lắng   .
Lâu dần, ngay cả chính  cũng   mở lời, trở nên ngày càng trâm lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-em-la-duy-nhat/chuong-6.html.]
Hôm nay là  đầu tiên    nhiều như   mặt  ,  chợt nhận   cũng  thể  ."
  một , tuy chậm rãi nhưng  hề lắp bắp, ngẩng đầu  , từng chữ từng chữ:
"Mà tất cả là nhờ , chỉ  , là  lắng   thật lòng."
Tim Tạ Từ Yến chợt như  ngâm trong nước chanh, chua xót đến căng tràn.
Cô gái nhỏ  mặt như một búp bê sứ xinh , đôi mắt màu hổ phách trong trẻo, đáng lẽ   yêu thương nâng niu, nhưng   chịu đựng  bao ác ý.
Trái tim  đau nhói đến mức  chịu nổi.
Bất ngờ, Tạ Từ Yến cúi xuống, một chân quỳ  mặt đất.
Chiếc bóng  chân  đổ dài, vẽ nên dáng vẻ trung thành tuyệt đối.
 tròn mắt kinh ngạc, thì  thấy giọng  khàn khàn:
"Không  em thích giẫm lên ? Vậy  sẽ  động đậy, để em giẫm thoải mái  ?"
Ánh mắt  ngập tràn cảm xúc khó diễn tả.
 khẽ thì thầm, giọng ngại ngùng run rẩy: "...  đất... bẩn lắm"
"Không ,  chơi cùng em."
Dưới ánh hoàng hôn, Tạ Từ Yến kiên nhân chơi trò giẫm bóng với , vòng  qua vòng khác.
Khi  mệt,   cõng   lưng, từng bước từng bước đưa  về nhà  ánh trăng.
Bờ vai rộng của  ấm áp và vững chãi, khiến  dần chìm  mơ màng.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ,   thấy giọng  như lời thề của  khẽ vang bên tai:
" sẽ mãi mãi lắng  từng câu em ."