Suốt cả ngày, Tạ Từ Yến cứ lơ đễnh, ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
  vài   bắt chuyện với , nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt   cảm thấy sợ hãi.
Cho đến khi  thấy vết thương chảy m.á.u  tay  .
 lo lắng, chặn Tạ Từ Yến  giữa giờ nghỉ khi  chuẩn   ngoài.
"Vết thương  tay ... cần sát trùng...."
Chưa  hết câu, Tạ Từ Yến  túm lấy cằm , cúi   gần. Gương mặt tinh tế của  từ từ phóng to.
    khẩy: "Sao ,   giống một con chó, thấy vui lắm ?"
  khó hiểu, nhưng dường như   thấy Tạ Từ Yến của kiếp .
Cậu  luôn lạnh nhạt với , tâm trạng lúc nắng lúc mưa.
  bao giờ ngờ rằng,  nhớ thương  nhất  khi  mất  chính là  .
Nhớ đến hình ảnh của Tạ Từ Yến  khi  qua đời ở kiếp , còn đáng sợ hơn bây giờ nhiều.
Thế nên bất giác   còn sợ hãi nữa.
 nhíu mày, nhẹ nhàng :
"Cậu hư quá."
Tạ Từ Yến sững ,   chút lúng túng  mặt :
"Không cần  lo."
 kéo tay   ,  ngón tay thanh mảnh  một vết cắt, m.á.u vẫn rỉ  từng giọt.
Da trắng, ngón tay  đến mức nổi bật.
Lấy hết can đảm,  cúi đầu, nhẹ nhàng tiến  gần, như một chú mèo nhỏ, khẽ l.i.ế.m vết thương  ngón tay  .
"Thế  sẽ cầm máu..."
Ngẩng đầu lên,  thấy khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-em-la-duy-nhat/chuong-4.html.]
Trong đầu Tạ Từ Yến như  pháo hoa bùng nổ,  suy nghĩ đều tan biến.
Trong đầu  chỉ còn đôi môi đỏ hồng của , ánh mắt long lanh, và cảm giác mềm mại  ngón tay.
Cậu nuốt khan, cảm xúc và lý trí đan xen, thiêu đốt lòng .
Tạ Từ Yến bỗng nhiên bế thốc  lên, đặt   bàn như bế một đứa trẻ.
Cậu cúi xuống, giọng khàn khàn:
"Em    đang  gì ?"
Ánh mắt  tối ,  cách gần đến mức   thể cảm nhận  cơ thể   nóng hổi.
 bất giác rụt , nhỏ giọng:
"Cậu..  đừng giận."
Thấy  vẫn im lặng,  lúng túng hồi lâu,  chậm rãi đưa một ngón tay :
"Hay là..  cho  l.i.ế.m ..."
Giọng  lí nhí.
Tạ Từ Yến  cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, vẻ mặt kiên quyết nhưng đôi mi run run.
Ánh mắt  dừng  ở ngón tay trắng mảnh, khẽ cúi đầu, cắn nhẹ một cái.
"Ưm...."  khẽ giật , đôi mắt mờ  trong làn sương.
Tạ Từ Yến  gồng  để kim nén cơn thôi thúc  cắn lên chiếc cổ mong manh của .
Cậu lao khỏi lớp học, thậm chí còn đ.â.m sầm   khác.
Thế nhưng    bệt luôn  mặt đất.
Ngước lên,  thấy bầu trời xanh thẳm.
Nhịp tim dồn dập khiến  thở hồn hển, cánh tay  đưa lên che đôi mắt .
Một lúc ,  bực bội chửi thề: "Tạ Từ Yến, mày đúng là chẳng   cả!"
Thế nhưng khóe môi   cong lên đầy mãn nguyện.