Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẾT NỨT QUAN TÀI - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-01-21 14:49:05
Lượt xem: 10

Nhưng mà đúng lúc này, Chu Dã đi trước hắn một bước, ánh đao như chớp.

Trong lúc hoảng loạn, Chu Thanh bị ép lui về phía sau một bước dài.

Chiêu thức quen thuộc, Chu Thanh lui về phía sau, lại vội nhìn Chu Dã một cái, trong lòng chấn động.

Giữa lông mày có ba đường vân dọc, hắn nhớ mang máng trên mặt người bịt mặt kia cũng có.

Làm sao còn dám dừng lại nữa, hắn nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.

“Yến cô nương.” Chu Thanh gian nan mở miệng: “Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?”

Yến Tam Hợp bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng.

Nàng chỉ là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Chu Dã, muốn thăm dò một hai, căn bản không có nghĩ sâu về sau, ai có thể ngờ tới…

“Tiểu thư.” Gương mặt Lý Bất Ngôn không có một chút ý cười: “Mau đưa ra quyết định đi, nơi này là địa bàn của Chu Dã, chúng ta bây giờ rất nguy hiểm.”

Lý Bất Ngôn nhắc nhở, trong phòng ngoại trừ con ma men còn nằm úp sấp kia, sắc mặt những người còn lại hết thảy đều thay đổi.

Chính xác.

Nếu hắn là một trong những người mặc áo đen, như vậy những sát thủ kia giờ phút này núp ở trong nha môn, nếu muốn làm gì thì chẳng phải là đóng cửa đánh chó, bắt ba ba trong rọ sao?

Mà bọn họ…”

Tuyệt đối là chắp cánh cũng khó thoát!

Yến Tam Hợp mím môi, lại nghe bên ngoài có người đập cửa.

Rầm rầm rầm…

Hoàng Kỳ sợ tới mức lui về phía sau nửa bước: “Yến cô nương, bọn Chu Dã phát hiện ra chúng ta rồi g.i.ế.c tới sao.”

Yến Tam Hợp chưa kịp nói, Lý Bất Ngôn đã khịt mũi khinh thường một tiếng: “Nếu thế thì chúng ta cũng g.i.ế.c ra ngoài.”

Chu Thanh: “Ta ở sau cùng, Hoàng Kỳ và Lý cô nương xung phong đi.”

“Câm miệng cả đi!” Thời điểm mấu chốt, Bùi Tiếu cực kỳ bình tĩnh: “Không nên xằng bậy, ta đi ra ngoài xem tình huống trước.”

“Ngươi là đại nhân, nào có đại nhân tự mình đi mở cửa.”

Chẳng biết từ lúc nào, đôi đào hoa mắt của tên ma men đã mở ra, trong mắt là một tầng nước mắt che kín, dường như rượu còn chưa tỉnh.

Hắn ngáp một cái: “Để ta đi xem.”

“Tam gia!”

“Tạ Ngũ Thập.”

Tạ Tri Phi chống góc bàn đứng lên, ngón tay điểm lên chung trà: “Uống một chén trà Yến cô nương rót rồi cho nên không thể không làm gì được!”

Yến Tam Hợp vội ngước mắt lên, thì thấy Tạ Tri Phi cười với nàng.

“Ở yên trong phòng, không có mệnh lệnh của ta thì không được ra bên ngoài. Chu Thanh, chúng ta đi.”

Yến Tam Hợp nghiến răng.

Lúc này, cô muốn thật lòng khen ngợi tên ma men kia.

Giỏi lắm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-quan-tai/chuong-134.html.]

……

Tạ Tri Phi mở chốt kéo cửa ra, làm ra vẻ kinh ngạc.

“Ôi, Chu đại nhân, sao lại là ngươi?”

“Đại nhân nhà các ngươi đâu?” Chu Dã chắp tay sau lưng, gương mặt âm trầm.

Mấy nha dịch đi theo sau hắn, đều là những gương mặt xa lạ.

Chu Thanh nhìn đao trong tay bọn họ, trong lòng chợt run lên, đây không phải là vũ khí hành hung của đám người mặc áo đen trong rừng cây kia sao?

Lần này e là phải c.h.ế.t rồi!

Chu Thanh căng thẳng đến không dám thở.

Tạ tam gia trước mặt hắn lại tựa như chẳng nhận ra, vẫn cố gắng nhướng mắt lên chống đỡ.

“Đại nhân nhà ta nghe nói lại có thích khách đến, tức giận không chịu được, bây giờ đang viết thư cho kinh thành. Chu đại nhân, những thích khách kia có phải người áo đen hay không, có phải đến vì đại nhân ta không?”

Chu Dã khẽ đảo mắt, sự sắc lạnh trong ánh mắt kịp thời ẩn đi: “Nói cho đại nhân nhà các ngươi biết,thích khách là nhằm vào ta.”

“Gan chó của ai mà to thế.” Tạ Tri Phi giận tím mặt: “Dám động đến cả tri phủ đại nhân, hắn ăn gan hùm mật báo à?”

“Ta cũng muốn biết!” Sắc mặt Chu Dã đột nhiên trầm xuống: “Phủ Nam Ninh chúng ta tuy nằm ở biên cảnh nhưng dân phong giản dị, dân chúng an cư, không biết vì sao gần đây lại cứ không yên ổn hoài.”

“Đại nhân nhà chúng ta cũng vậy, thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, cũng không đắc tội với ai. Gần đây không biết làm sao cứ gặp chuyện không may, hôm qua đi Quan Âm thiền tự tìm người, đến cái bóng ma cũng không tìm được.”

Tạ Tri Phi đột nhiên chuyển đề tài: “Chu đại nhân, ngươi nói xem hai phụ tử Ngô Quan Nguyệt này rốt cuộc núp ở đâu thế, vì sao cứ phải gây khó dễ cho đại nhân nhà chúng ta thế.”

Tam gia của ta ơi, sao ngài lại nói thế!

Tay Chu Thanh buông xuống phía sau run rẩy: Lỡ như đánh rắn động cỏ thì làm sao đây?

Trong nhà.

Yến Tam Hợp dán tai ở khe cửa lại thầm kêu một tiếng: Tốt lắm!

Nói Bùi đại nhân viết thư cho kinh thành, là muốn Chu Dã suy nghĩ đúng mực.

Chủ động nhắc tới phụ tử Ngô Quan Nguyệt, là vì muốn lớn tiếng dọa người!

Chu Dã lẳng lặng nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi: “Sao các ngươi chắc chắn những sát thủ kia là cha con Ngô Quan Nguyệt phái đi được?”

“Không phải bọn họ, chẳng lẽ còn có người khác sao?” Tạ Tri Phi xoa trán, không thể tin: “Chu đại nhân, ngài nói thử xem là ai đi?”

Lời nói theo gió đêm thổi tới, trong lòng Yến Tam Hợp hơi run lên.

Lời này hắn cũng dám hỏi?

Vì sao không dám chứ?

Bùi Tiếu nói lỡ một điều rồi, rằng lúc Tạ Tri Phi uống nhiều rượu thì không chỉ làm nũng gây chuyện, mà lá gan còn lơn lên nữa.”

Lớn gan lúc bình thường thì chẳng có gì tốt, nhưng vào lúc này thì cũng tương đương với Gia Cát Lượng dùng Không thành kế với Tư Mã Ý.

Chu Dã nhìn ánh mắt như cười như không của Tạ Tri Phi, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo… Quá chắc chắn, quá trấn tĩnh, mang theo chút gan dạ không sợ hãi.

Hắn biết thân phận thật sự của người này, người con thứ ba được đại thần nội các Tạ Đạo Chi sủng ái nhất, chỉ huy sứ binh mã ty Bắc thành.

Chu Dã suy nghĩ mấy hồi thì thản nhiên nói: “Chuyện đã được điều tra rõ ràng rồi, hãy truyền lời cho đại nhân nhà ngươi…”

“Đại nhân vào uống chén trà đã.” Tạ Tri Phi vô ý ngắt lời, mỉm cười nói: “Dù sao đại nhân nhà ta cũng ngủ không yên, có chuyện gì thì cứ đối diện mà nói thẳng thì hơn.”

Loading...