Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẾT NỨT QUAN TÀI - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-01-21 14:48:58
Lượt xem: 8

Tạ Tri Phi bị cô dọa nhảy dựng: “Sao vậy?

Yến Tam Hợp tựa như không nghe thấy, trực tiếp đi tới trước mặt ông lão: “Ông à, Chu đại nhân bao lâu thì đến thôn các ngươi câu cá một lần?”

Tạ Tri Phi và ông lão đồng thời cả kinh: Nàng hỏi cái này làm gì?

Yến Tam Hợp thấy ông lão không lên tiếng, cố ý nói: “Chu đại nhân bận rộn như vậy, hẳn là hai ba tháng một lần nhỉ.”

“Đoán lung tung cái gì đó?” Ông lão hừ một tiếng nói: “Chu đại nhân nửa tháng sẽ đến một chuyến, đến chăm lắm!”

Yến Tam Hợp: “Vậy… mấy tháng nay không đi ư?”

Ông lão hừ một tiếng.

Sao ta phải nói cho ngươi nghe chứ?

Yến Tam Hợp thản nhiên nói: “Lát nữa ta sẽ nhắc nhở đại nhân, chuyện gì cũng có thể quên thì chứ chuyện câu cá này thì không thể, để ngươi khác chờ lâu thì không được đâu!”

Ông lão lập tức kích động nói: “Đúng vậy đúng vậy, đại nhân hai ba tháng không tới, thì ai nấy cũng nhớ mong.”

Nói tới đây, chính hắn lại nổi giận với chính mình.

“Ai da, sao ta lại nhận tiền của ngài ấy chứ… Lâu lắm mới gặp được đại nhân… Không được, chắc chắn không được… Để gặp đại nhân ta chắc chắn phải trả tiền lại cho ngài mới được…Nếu ngài không chịu nhận thì làm sao bây giờ… Vậy ta quỳ xuống đất không chịu dậy… Bà Kim thường dùng cách này này, có vẻ lất linh nghiệm…”

Cái quái gì thế?

Tạ Tri Phi nghe không nổi, quay người lại thấy Yến Tam Hợp như có điều suy nghĩ, vội hỏi: “Sao, có vấn đề gì à?”

Yến Tam Hợp không để ý tới hắn, tự mình cúi đầu đi.

Tạ Tri Phi khó hiểu đuổi theo.

Đúng lúc này, Yến Tam Hợp đột nhiên xoay người một cái.

“Rầm” một tiếng.

Đầu Yến Tam Hợp nặng nề đập vào n.g.ự.c Tạ Tri Phi, cả giận nói: “Ngươi không nhìn đường à?”

Tạ Tri Phi bị nàng mắng thì bật cười, dứt khoát không nói gì, khoanh tay sâu xa nhìn cô.

Hai ta rốt cuộc ai đụng ai?

Ngươi nói xem!

“Chuyện này…” Yến Tam Hợp cũng biết mình có chút cố ý gây sự, ngượng ngùng nói: “Dùng bạc của ngươi sai ma khiến quỷ một chút, hỏi thăm tri phủ đại nhân mấy tháng nay đi đâu?”

Tạ Tri Phi khó hiểu: “Hỏi thăm cái này làm gì?”

Yến Tam Hợp: “Tám trăm lượng!”

Tạ Tri Phi tức giận: “Sao ngươi vẫn còn hoài nghi Chu…”

“Tạ Tri Phi!” Yến Tam Hợp đột nhiên gọi cả tên lẫn họ của hắn: “Khoan hỏi đã, cứ hỏi thăm trước rồi nói sau!”

Tạ Tri Phi ngẩn ra, trong lời này dường như còn có ý khác.

“Ngươi về phòng trai chờ, ta lập tức tới ngay.”

……

Tạ Tam gia nói lập tức thì đúng là lập tức thật.

Yến Tam Hợp chân trước trở lại phòng vừa rót cho mình chung trà thì chân sau hắn đã đẩy cửa đi vào.

Trời vừa nóng, chạy còn nhanh, cổ họng như lửa, Tạ tam gia đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, đoạt lấy chén trà trong tay nàng uống.

Yến Tam Hợp: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-quan-tai/chuong-130.html.]

Bùi Minh Đình nằm trên ghế thái sư: “…”

“Hỏi rõ ràng rồi.” Tạ Tri Phi thở hổn hển nói: “Chu Dã đã hai tháng rồi không tới nha môn, mười ngày trước vừa mới xin nghỉ.”

Bùi Tiếu chống tay ghế ngồi thẳng lên, mơ hồ hỏi: “Các ngươi hỏi thăm Chu Dã làm gì…”

Yến Tam Hợp: “Có nghe ngóng được hắn đi đâu không?”

Tạ Tri Phi: “Không ai biết cả.”

Yến Tam Hợp nhíu mày: “Vậy ngươi có hỏi thử việc Chu đại nhân thường thường không biết tung tích mấy tháng không?”

Tạ Tri Phi lau mồ hôi trán: “Nói là lần đầu, trước kia chưa từng có.”

Bùi Tiếu: “Này, các ngươi hỏi thăm…”

Yến Tam Hợp: “Ngươi còn nhớ ngày đó Chu đại nhân ở tiệm trà lạnh là mặc quan phục hay không?”

“Không mặc.” Tạ Tri Phi vô cùng xác định: “Nếu hắn mặc, ta chắc chắn sẽ nhìn thêm vài lần rồi.”

Yến Tam Hợp lại lấy cho mình một chung trà.

“Cứ nửa tháng hắn lại đến thôn của ông lão câu cá, theo lý thuyết hẳn là rất quen thuộc với ông lão, tại sao ngày đó lại vội vã như vậy?”

Tạ Tri Phi cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho cô nửa ly: “Hẳn là có việc gì đó gấp?”

Yến Tam Hợp cầm chung trà, giương mắt nhìn Tạ Tri Phi nói:

“Không có thời gian nói một câu luôn sao?”

Tạ Tri Phi ngây người, thoáng chốc không biết trả lời thế nào.

“Này…” Bùi Tiếu vội tranh thủ chen vào: “Có thể cho ta nói một câu không?”

“Câm miệng!” Hai giọng nói đồng thời bật lên.

Bùi Tiếu: “…”

Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: “Ngươi đang hoài nghi cái gì thế?”

Yến Tam Hợp: “Ngươi còn nhớ lời ông chủ Quan Dịch nói không?”

Tạ Tri Phi: “Nhớ, hắn nói người nọ cũng là quan.”

Yến Tam Hợp: “Chu Dã là quan, đây là sự trùng hợp thứ nhất; hắn và túi bạc kia đồng thời xuất hiện ở tiệm trà lạnh là sự trùng hợp thứ hai.”

“Sự trùng hợp thứ ba là…” Tạ Tri Phi: “Hắn ném bạc xuống, cũng không chào hỏi ông lão một tiếng, rồi vội vã rời đi, nhưng rõ ràng là người rất quen.”

Yến Tam Hợp gật gật đầu.

Bồ Tát của ta ơi!

Bùi Tiếu cuối cùng cũng nghe hiểu.

“Thời điểm quan trọng thế này mà các ngươi còn canh cánh trong lòng tám trăm lượng bạc kia à, nghĩ chuyện chính đi hai vị ơi!”

Yến Tam Hợp tiến lên một bước, ánh mắt đen sâu nhìn chằm chằm Bùi Tiếu.

“Ngươi có nghĩ tới không, nếu tên trộm kia thật sự là hắn, như vậy thân phận Tạ tam gia còn giấu được sao?”

Bùi Tiếu cả người cứng đờ, m.á.u toàn thân vọt tới đỉnh đầu.

“Nếu không giấu được, chẳng lẽ hắn không nghi ngờ gì Tam gia sao?”

Yến Tam Hợp: “Không nghi ngờ mục đích chuyến đi này của chúng ta sao?”

Không khí chợt cứng thành băng.

Loading...