VẾT NỨT QUAN TÀI - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:05:20
Lượt xem: 15
Yến Tam Hợp biết kết cục của phụ tử Ngô Quan Nguyệt, lại không biết thị phi khúc chiết trong này, trong lòng càng tò mò.
“Sau đó bị phát hiện như thế nào?”
“Tiên đế băng hà, tân đế kế vị, dựa theo lệ thường thì sau khi tân đế kế vị thì nước chư hầu phái sứ thần đến chúc mừng.”
Tạ Tri Phi nhìn thoáng qua kinh thành, giọng điệu vẫn rất trầm thấp.
“Lúc này quan viên Lễ bộ mới phát hiện trên văn thư triều mừng, hoàng đế Đại Tề không còn họ Trần nữa, mà đổi thành họ Ngô.”
Cuối công văn này còn viết một câu, Ngô Quan Nguyệt được dân chúng ủng hộ lập vương, mong được hoàng đế Hoa quốc sắc phong.
Yến Tam Hợp nói tiếp: “Núi cao đường xa, Hoàng thượng không biết trong Đại Tề xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ phái người đi tuần tra.”. Googl nga rang ~ rur un.vn ~
“Đúng vậy.”
Tạ Tri Phi: “Hoàng thượng phái Lễ bộ Hữu thị lang đi Đại Tề thăm hỏi tình hình thực tế. Hữu thị lang trở về dâng thư nói tình hình là thật, Hoàng thượng bèn lập văn thư sắc phong.”
Bùi Tiếu khịt mũi khinh thường: “Hữu thị lang tám chín phần mười là nhận hối lộ, bạc cầm không ít đâu.”
“Sau đó thì sao?” Lúc này người giục là Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nghe mà chẳng chớp mắt, thầm nghĩ chuyện xưa đặc sắc như vậy, nếu như đổi người kể chuyện thì tốt biết bao.
Tạ tam gia từ đầu tới cuối đều chỉ có một giọng điệu.
“Năm Vĩnh Hòa thứ hai, lão thần Tôn Bân của nước Đại Tề đột nhiên đến phủ Nam Ninh, nói có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo với Hoàng thượng. Tri phủ Nam Ninh nhận thấy không đúng, lập tức phái binh mã hộ tống hắn đến kinh thành.”
Tạ Tri Phi tiếp tục dùng một giọng nói.
“Tôn Bân nhìn thấy Hoàng đế, vừa khóc, vừa lên án Ngô Quan Nguyệt huyết tẩy hoàng tộc Trần thị, huyết tẩy triều đường, mưu quyền soán vị.”
Chỉ hai câu nói ung dung mà mọi người nghe đến tim đập thình thịch.
Yến Tam Hợp lại cực kỳ bình tĩnh: “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, vì thế phái binh xuất chinh.”
“Lần này, ngươi đoán sai rồi.” Tạ Tri Phi đảo mắt, cúi đầu nhìn Yến Tam Hợp: “Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, há có thể chỉ tin lời nói phiến diện, huống chi còn có Hộ bộ thị lang làm chứng.”
“Chỉ là, không đợi Hoàng Thượng phái người đến nước Đại Tề tìm hiểu thì lại có một người chạy tới kinh thành, các ngươi đoán là ai?”
Bùi Tiếu tức giận: “Tạ Ngũ Thập, con bà nó ngươi lại nói nửa câu, ta bóp c.h.ế.t ngươi giờ.”
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu một cái: “Là thứ đệ của hoàng đế Trần thị.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Hắn sống sót trong huyết tẩy ư?”
Tạ Tri Phi gật đầu: “May mắn thoát được một mạng.”
Yến Tam Hợp: “Cái này cũng chứng thực lời lão thần Tôn Bân nói là thật, lúc này Hoàng thượng nên phái binh đi.”
Tạ Tri Phi lắc đầu: ” Công văn Sắc phong đã chiếu cáo thiên hạ, thứ nhất là quân không nói đùa, thứ hai là đánh trận hao phí quốc lực, tài lực.”
“Chẳng lẽ còn có cách giải quyết tốt hơn?” Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Tri Phi.
“Có, để cho Ngô Quan Nguyệt kia tự động nhường chỗ, thứ nhất có thể bảo toàn thể diện Hoàng Thượng, thứ hai không phí một binh một tốt.”
Tạ Tri Phi nhìn cô khẽ cười, hai mắt sáng lên.
Hắn cười cái gì?
Yến Tam Hợp yên lặng nghiêng tầm mắt.
“Vì thế Hoàng thượng phát chiếu thư đến Đại Tề, đồng thời ban ân đức với uy quyền cho Ngô Quan Nguyệt.”
Tạ Tri Phi vẫn nhìn cô: “Yến Tam Hợp, nếu cô là Ngô Quan Nguyệt, cô sẽ như thế nào?”
Yến Tam Hợp bị hắn hỏi.
Kết cục của Ngô Quan Nguyệt là bị diệt tộc, sau đó chạy trốn, như vậy nói cách khác…
“Hắn thà c.h.ế.t không theo?”
“Lần này, ngươi lại đoán sai rồi. Hắn phái sứ thần tới kinh thành đưa chiếu thư, nói đồng ý nhường vương vị, cũng thành tâm thành ý tiếp nhận tất cả trừng phạt của Hoa quốc.”
Yến Tam Hợp thốt ra: “Kế hoãn binh sao?”
Tạ Tri Phi không nói phải, cũng không nói không phải, giọng điệu hơi chậm lại.
Hoàng thượng mừng rỡ, triệu quần thần đến thương nghị, quyết định miễn trừ hết thảy trách nhiệm của Ngô Quan Nguyệt, cũng cho hắn đất phong, tỏ vẻ trấn an.
Bùi Tiếu lắc đầu: “Hành động này của Hoàng thượng thực sự rộng lượng, rộng lượng đến mức có chút lòng dạ đàn bà, Yến Tam Hợp, ngươi nói phải không?”
Yến Tam Hợp không nói lời nào, lẳng lặng chờ Tạ Tri Phi nói tiếp.
“Hoàng thượng phái sứ thần và năm ngàn tinh binh hộ tống thứ đệ quốc vương Trần thị trở về Đại Tề quốc, chuẩn bị tiếp nhận vương vị từ tay Ngô Quan Nguyệt. Nào biết…”
Tạ Tri Phi nhướng mày, khẩu khí đột nhiên phẫn nộ khác thường. Như
“Nào biết vừa qua sông Bắc Thương, đã bị Ngô Quan Nguyệt mai phục, sứ thần và thứ đệ Trần thị bị rơi đầu tại chỗ, năm ngàn binh mã c.h.ế.t ba trăm, bị thương một ngàn, người còn lại hốt hoảng tránh được sông Bắc Thương, về lại Hoa quốc.”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hai nước giao chiến, còn không g.i.ế.c sứ giả…
Bùi Tiếu giận tím mặt: “Một nước chư hầu nho nhỏ, lại làm càn như thế, không biết tên khốn họ Ngô kia ăn cái gì mà to gan như thế.”
“Tạ tam gia.” Trán Lý Bất Ngôn nổi gân xanh: “Mau nói tiếp đi, sau đó thế nào?”
“Năm Vĩnh Hòa thứ ba, Hoàng thượng phái Trịnh Ngọc tướng quân xuất binh bình Đại Tề, trận chiến này đại thắng, tộc Ngô thị bị huyết tẩy, nhưng phụ tử Ngô Quan Nguyệt lại nhân cơ hội chạy trốn.”
“Yến Tam Hợp, làm sao ngươi biết?” Bùi Tiếu cả kinh mắt rơi xuống đất.
“Đúng vậy, tiểu thư, làm sao cô biết?”
“Ta còn biết, năm Vĩnh Hòa thứ tám, phụ tử Ngô Quan Nguyệt phái sát thủ lẻn vào kinh thành, tàn sát phủ tướng quân Trịnh Ngọc.”
Yến Tam Hợp hời hợt nói: “Một trăm tám mươi người phủ Trịnh tướng quân không ai sống sót.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Bùi Tiếu cả kinh nói không ra lời, chẳng lẽ bà đồng còn có bản lĩnh bấm ngón tay coi bói nữa?
“Yến Tam Hợp.” Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đè tất cả cảm xúc xuống: “Phụ thân ta nói kết cục của phụ tử Ngô Quan Nguyệt cho ngươi biết, lại không nói cho ngươi biết thị phi khúc chiết trong đó, bây giờ đều đã hiểu rồi chứ?”
“Đa tạ ngươi giải thích nghi hoặc cho ta?” Yến Tam Hợp đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tạ Tri Phi: “Thực ra, chuyện này ta đã buông xuống rồi.”
“Có thể buông xuống là tốt rồi.”
Đại khái, điều dễ dàng nhất trên đời này là buông xuống.
Nhưng không dễ dàng nhất…Cũng là buông xuống!
Tạ Tri Phi quay mặt, nhìn con sông Bắc Thương uốn lượn không ngừng, không nói thêm câu nào.
Yến Tam yên lặng nhìn hắn.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà cô cứ cảm thấy Tạ Tri Phi giờ phút này không giống Tạ Tri Phi lúc trước.
Dường như… Quá mức thâm trầm.
“A di đà phật!” Trí Thông hòa thượng chắp tay trước ngực:
“Tam gia đã kể chuyện xong, bây giờ chúng ta xuống núi đi.”
“Xuống núi, xuống núi, làm chính sự quan trọng hơn.” Bùi Tiếu nói tay Hoàng Kỳ đứng lên: “Tạ Ngũ Thập, ngươi tới đỡ ta đi.”
“Ngươi không phải có Hoàng Kỳ đó sao?”
“Lão tử muốn ngươi đỡ, không được sao?”
Tạ Tri Phi không biết hắn lại mắc cái giống gì, đành đi qua, đưa tay đỡ, thấp giọng hỏi:
“Gọi ta tới làm gì?”
Giọng nói Bùi Tiếu gần như là thoát ra từ trong xoang mũi:
“Vừa rồi ngươi làm sao vậy?”
“Làm sao cái gì?”
“Con bà nó ngươi bớt vờ vịt qua loa đi.“Bùi Tiếu nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng quên hai chúng ta là cùng mặc cái quần thủng đ.í.t lớn lên, m.ô.n.g ngươi vểnh hay đi *** ra phân gì cũng đừng hòng gạt được ta.”
Tạ Tri Phi bị hắn chọc cười: “Vậy ngươi nói xem, ta đi ra phân gì?”
“Con bà nó ngươi có tâm sự.”
“Ta có tâm sự gì chứ?”
Bùi Tiếu bĩu môi cười gằn, chỉ vào bóng lưng Yến Tam Hợp.
“Ngươi kể chuyện điều tra rõ ràng tám trăm năm trước cho nàng, còn nói không có ý kia sao?”
Tạ Tri Phi: “…”
“Đến đây đi!” Khóe miệng Bùi Tiếu lộ ra vẻ đắc ý nho nhỏ:
“Nói rõ cho huynh đệ biết đi nào.”
Tạ Tri Phi không nhúc nhích: “Thánh thủ nào chữa bệnh tốt nhất ở Thái y viện.”
“Đó chắc chắn là phụ thân ta rồi!”
“Sau khi trở về, kêu phụ thân ngươi giúp ngươi chẩn mạch đi.”
“Ta có bệnh gì đâu?”
“Bệnh thần kinh!”
Phía sau là núi Đông Hưng, phía trước là sông Bắc Thương, phong thủy huyện Đông Hưng khá tốt.
Thị trấn không lớn, Chu Thanh đi nghe ngóng một lúc đã tìm được nhà ngoại của Quý lão phu nhân.
Nếu đã ở trước mắt, Yến Tam Hợp lại càng không muốn chậm trễ.
“Sư phụ Trí Thông, trong huyện này có chùa miếu nào không?”
“Có, là miếu Quan Đế.”
“Các ngươi đến miếu Quan Đế nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta tới gặp các ngươi.”
Yến Tam Hợp: "Làm phiền giúp chúng ta để lại ba gian trai phòng.”
Sư phụ Trí Thông gật đầu: "Cô nương yên tâm, trai phòng và cơm nước đều sắp xếp đầy đủ.”
“Đa tạ!”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu Thanh, Hoàng Kỳ: "Hai người đi dò đường trước.”
“Vâng!”
“Vài ngày trôi qua, hai người cũng không cần nhìn sắc mặt gia mình nữa, dù sao Yến cô nương nói cái gì thì chính là cái đó.”
Chỉ qua non nửa canh giờ, nhà ngoại của lão phu nhân ở ngay trước mắt.
Đó là một ngôi nhà vuông vức, phía trước cửa chính treo một bảng hiệu, trên đó viết hai chữ "Hồ trạch".
Chu Thanh đến gõ cửa.
Chờ một lát cửa có một nữ nhân bước ra mở cửa, trong tay nữ nhân còn bế một đứa bé.
“Các ngươi tìm ai?”
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái, Bùi Tiếu vội mở miệng nói: "Chúng ta từ kinh thành đến.”
Nữ nhân: "Kinh thành ư?”
“Kinh thành, Quý gia, Hộ bộ thị lang.”
Nữ nhân sửng sốt một lát, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, vừa chạy, vừa hét lớn.
"Đương gia ơi, quá trời rồi, Quý gia ở kinh thành tìm tới cửa rồi…”
“Ai da, là cô tổ mẫu nhà chúng ta đó.”
Giọng nói này…
Bùi Tiếu vừa định ngoáy ngoáy lỗ tai, thì chợt nghe Yến Tam Hợp nói với hắn: "Lát nữa đi vào, đầu tiên tìm người cùng thế hệ với lão phu nhân, sau đó tìm tiểu bối đã từng gặp lão phu nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-quan-tai/chuong-113.html.]
Chuyện này còn cần ngươi dặn sao?
Coi Bùi đại nhân ta là gì hả?
Bùi Tiếu im lặng liếc mắt xem thường.
……
Mời vào nội trạch, vào nhà chính, bưng trà rót nước…
Trà còn chưa uống xong, trong nhà chính đã có mười mấy nam nhân tuổi trung niên tràn vào.
Dẫn đầu là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, thân hình khô quắt, ánh mắt đảo quanh Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi.
“Hai vị quý nhân, các ngươi thật sự là người của Quý gia kinh thành?”
Bùi Tiếu lớn tiếng dọa người: “Ngươi là gì của lão phu nhân?”
Nam nhân vội nói: "Ta là cháu trai lớn của bà.”
Cháu trai lớn lui về phía sau trước.
Bùi Tiếu ho khan một tiếng: "Gọi trưởng bối nhà các ngươi ra đây, việc này không thể nói với ngươi.”
Cháu trai lớn mặt như đưa đám: “Quý nhân à, phụ thân mẫu thân ta, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc đều đi rồi, bây giờ ta là đương gia.”
Bùi Tiếu vung tay lên: “Người từng gặp Hồ thị khi còn bé ở lại, những người còn lại đi ra ngoài.”
Lời của quý nhân, ai dám không nghe.
Rầm rầm.
Vốn trong nhà chính còn chật chội, thoáng cái chỉ còn lại một mình cháu trai lớn.
Bùi Tiếu trong lòng còn sợ hãi nhìn Yến Tam Hợp một cái, trong lòng nói nguy rồi, còn có một người, toàn quân bị diệt rồi.
Yến Tam Hợp chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi.”
Cháu trai lớn mờ mịt.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên có một nữ tử xen vào, như thế này không hợp quy củ lắm.
“Cho ngươi ngồi, thì ngươi ngồi đi!” Bùi Tiếu vỗ bàn, cực kỳ khí thế: “Nàng hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó, không được thiếu một chữ.”
Chân cháu trai cả mềm ra, quỳ rạp xuống đất, gương mặt càng mơ hồ.
Mong mỏi ngày đêm, cuối cùng cũng mong được người Quý gia đến, sao đột nhiên lại hung hăng như vậy? Chẳng lẽ không phải là đưa tiền về giúp lão phu nhân sao.
Yến Tam Hợp: "Ngươi tên gì?”
Cháu trai lớn run rẩy nói: "Hồ Dũng.”
Yến Tam Hợp: "Lão phu nhân đứng thứ mấy trong nhà?”
Hồ Dũng: "Cô ta đứng thứ ba, hai huynh trưởng và hai đệ đệ.”
Yến Tam Hợp: "Hồ gia chỉ có một đứa con gái sao?”
Hồ Dũng: "Chỉ có một mình cô ta.”
Yến Tam Hợp: "Lúc bà rời khỏi huyện Đông Hưng, ngươi mấy tuổi?”
Hồ Dũng: "Bốn tuổi.”
Yến Tam Hợp vừa nghe bốn tuổi thì lòng lạnh đi một nửa: “Bốn tuổi thì có nhớ chuyện không?”
Hồ Dũng không hiểu: "Nhớ chuyện gì?”
Bùi Tiếu lại vỗ bàn: “Chuyện của cô ngươi.”
Hồ Dũng bị hắn dọa thành một con chim sợ cành cong.
Yến Tam Hợp không ngăn Bùi Tiếu dùng quan uy.
Hơn một tháng màn trời chiếu đất, đừng nói Bùi Tiếu, đến nàng cũng chẳng có kiên nhẫn chậm rãi nói chuyện với tiểu bối Hồ gia.
"Trước kia cô ngươi có nuôi một con ch.ó đen phải không?"
“Đã từng nuôi, khi còn bé ta còn chơi với con ch.ó kia, tên là gì nhỉ? Nhớ ra rồi, tên là Hắc Đản.”
Yến Tam Hợp: "Có phải nàng rất thích con ch.ó kia không?”
Hồ Dũng chẳng hề do dự: “Cưng lắm, đi đâu cũng mang theo, chó cũng thân với cô lắm, nghe phụ thân ta nói, cô ta đi ngủ, nó sẽ ở ngay bên giường trông coi.”
Yến Tam Hợp: "Vậy sau đó con ch.ó ra sao?”
“Chết rồi, cô ta vừa đi, nó không ăn không uống mười ngày rồi đói chết.”
Hồ Dũng cẩn thận nhìn Yến Tam Hợp: "Tuy rằng khi đó ta còn nhỏ, nhưng chuyện Hắc Đản c.h.ế.t ta nhớ rất rõ ràng, ta còn khóc nữa.”
Yến Tam Hợp đụng phải ánh mắt của Tạ Tri Phi, hai người đều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt đối phương.
Chó tuy nhận chủ, nhưng cũng không đến mức chủ nhân vừa đi thì đã c.h.ế.t đói như vậy chứ.
Có thể thấy được con ch.ó này và lão phu nhân có duyên phận không mỏng!
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Hắc Đản trung thành như vậy, ban đầu nó đến từ đâu?”
Hồ Dũng gãi gãi cằm, nhớ lại một hồi lâu, mới nói: "Nghe phụ thân ta nói, hình như là cô ta nhặt về từ bên ngoài.”
Yến Tam Hợp: "Nàng nhặt về thế nào? Nhặt ở đâu?”
“…”
Cháu trai Hồ Dũng chớp chớp mắt, nghĩ nửa ngày, vẫn chỉ có thể chớp chớp.
“Ta, ta thật sự không biết, dù sao từ lúc ta nhớ được thì chó đã ở đây rồi.”
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng: “Cô ngươi đến kinh thành làm thiếp, là bà tự nguyện, hay là bị ép buộc?"
“Chuyện này…”
“Đừng nói với ta ngươi không biết việc này.”
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Tuy rằng ngươi chỉ có bốn tuổi, nhưng trong nhà có một nhân vật lớn như vậy, người thế hệ trước không thể không nhắc đến.”
Hồ Dũng len lén nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng vừa suy nghĩ xem vì sao người Quý gia lại ngàn dặm xa xôi tới Hồ gia, tại sao lại hỏi những vấn đề kỳ quái này…”
Đột nhiên, một thanh trường kiếm sáng lấp lánh ném tới.
Người ném kiếm, là Tạ Tri Phi đang bắt chéo chân, sắc mặt lạnh lùng tuấn tú.
Lý Bất Ngôn nhìn thanh kiếm kia, thầm nói: Tam gia à, sao ngươi lại cướp việc của ta thế?
Hồ Dũng sợ tới mức run rẩy.
“Cô ta vốn không muốn đi, nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, nếu bà ấy không đi làm thiếp thì nhị thúc, tam thúc, tứ thúc ta cưới được thê tử.”
“Đó là kinh thành mà, Quý gia còn làm quan nữa, đừng nói là thiếp, cho dù có làm tỳ nữ hầu hạ thì vẫn hơn là ngư nữ nhiều!”
“Nghe phụ thân ta nói, cô ta trước kia từng có người thương.”
Giống như có một tia sét đánh vào trên người Yến Tam Hợp, khiến m.á.u cả người cô chảy ngược lên.
Không đợi Yến Tam Hợp mở miệng, Bùi Tiếu đã vỗ bàn: "Người thương của bà là ai?”
“Chuyện này…” Hồ Dũng khổ sở sờ đầu, nghĩ nửa ngày, đột nhiên sáng mắt lên.
“Nhớ ra rồi, mẫu thân ta từng nhắc đến một lần, hình như là người ở bờ bên kia.
Lại giống như một tia sét đánh xuống đầu.
Lần này, tất cả mọi người đều bị đánh đến ngoài cháy trong mềm.