Vết Nứt Con Tim - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-02-03 21:54:38
Lượt xem: 6
Nhớ đến là giận dỗi lại nhân đôi, anh gầm gừ làm mặt hung dữ.
"Anh giận lắm luôn đó cô bé."
Sơn Chi được dịp cười sảng khoái, không ngờ vì cái chuyện né tránh đó mà anh để trong lòng lâu như vậy. Bây giờ được cơ hội đem ra tính toán luôn.
"Anh thù dai thật đó." Cô che miệng cười run vai.
Tống Miên âm thầm liếc mắt một cái, cũng cười theo.
Khi gần tới năm giờ sáng, vừa mới sinh hoạt cá nhân xong bỗng dưng một số binh sĩ tập hợp. Đội của Brian và Leonard đã đi làm nhiệm vụ ở những nơi khác, hiện tại chỉ còn đội của Tống Miên và Clinton. Nhiệm vụ này cần càng ít người càng tốt, cho nên chỉ huy Ui chỉ yêu cầu 15 binh sĩ để thực hiện. Tống Miên đã lựa chọn một số đồng chí.
Thay mặt chỉ huy Ui, Tống Miên bàn giao kế hoạch lần này, sau khi triển khai xong tất cả giải tán, mỗi người tự ý thức đi ra sau lều dựng xe lên từ những đống rác, nhánh cây um tùm che khuất. Richer thuộc đội của Clinton cho nên sẽ đi theo hàng ngũ của tổ bốn. Trước khi đi qua khỏi chỗ tình nguyện viên, sau lớp mặt nạ Richer mỉm cười, nháy mắt với Cố Y Y, anh còn cố ý chỉ cho cô thấy máy ghi âm cô tặng đang ở trong túi áo, anh luôn mang bên mình như vật bất ly thân.
Trong lòng Cố Y Y nóng như lửa đốt, nên cứ đưa mắt nhìn Richer đã đi gần khuất bóng.
Tiếng máy móc tạo nên thứ âm thanh ầm ầm đinh tai, từng đợt ùn ùn nối tiếp nhau vang vọng cả toà nhà bỏ hoang. Nơi này là trường học bỏ hoang, rêu bám trên tường dày đặc, sân trường dường như trở thành một đống rác dơ bẩn, ba tầng phòng học cũng trở nên âm u đáng sợ nhưng đáng sợ hơn chính là lũ ác nhơn kia lại dùng nơi này bắt cóc trẻ em và phụ nữ đến đây để cưỡng bức hoặc đem bán nội tạng để lấy tiền mua vũ khí, tiếp tục gây ra chiến tranh.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là giải cứu những người dân bất hạnh kia.
Khi đến nơi, binh sĩ núp ở mọi nơi, nhìn vào cánh cổng cũ kỹ nứt toạc đủ đường kia mà nhăn mặt nhăn mày. Tống Miên một tay cầm chặt súng, tay còn lại giơ lên, khi cảm thấy tình hình ổn định thì ngay lập tức gập tay xuống để đưa ra tín hiệu hành động.
Tổ một có nhiệm vụ quan sát cổng trước, còn tổ bốn sẽ đảm nhận phía sau, trước tiên bọn họ sẽ tìm đường có cửa sổ để dễ dàng quan sát bên trong, tìm ra được phương hướng người dân đang bị bắt giữ. Trường học đương nhiên sẽ có rất nhiều cửa kính, việc này làm cho hành động vừa khó lại vừa dễ. Dễ vì có tầm nhìn, khó vì không thể đột nhập được, những nơi dễ nhìn thì bọn chúng sẽ dễ thấy hành động của quân ta.
Bên mép tường có gắn một đường ống nước dài đến tận sân thượng. Richer nảy ra một ý tưởng, từ trong bụi cây bí mật di chuyển đến chỗ Clinton đề xuất kế hoạch của bản thân.
"Tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ này."
Clinton do dự: "Quá nguy hiểm. Không được!"
"Tôi không ngại nguy hiểm."
Đúng thế, anh muốn hoàn thành nhiệm vụ để làm một việc mà anh ấp ủ bấy lâu.
Một thân ảnh màu xanh rằn ri bám vào ống nước như một con thằn lằn, cái trụ ống này vốn dĩ đã lâu xung quanh dường như đã sét, nếu nặng quá sẽ khiến nó siêu vẹo và vang lên những âm thanh chói tai. Richer phải cật lực dùng hai tay bám chặt vào ống, chỉ dám để một chân lên các thanh sắt, hành động vô cùng cẩn thận.
Các chiến sĩ phía dưới căng thẳng quan sát.
Thật may ngôi trường này chỉ có ba lầu, cũng thật may vì trường không quá rộng.
Gian nan nhất cho nhiệm vụ mà Richer phải vượt qua là làm thế nào để có thể quan sát bên trong, đang lò mò suy nghĩ, dưới chân có thứ gì động đậy. Anh nghiêng đầu cúi xuống.
Clinton ngồi ở dưới, hành trang gác đầy lá cây um tùm, cứ như một bụi cỏ, nếu không phải thấy hàm răng phát sáng kia của anh chàng thì chắc Richer phải chật vật đoán xem người ở nơi nào.
Clinton dùng khẩu hình biểu đạt:
[Lên phía trên.]
Mặc dù chẳng biết hành động của đội trưởng ra sao, nhưng anh vẫn nghe theo.
Rất nhanh sau đó đã lên được sân thượng.
Clinton vắt một bó dây thừng bên hông rồi lòm còm bò lên, anh chàng được rèn luyện khắt nghiệt hơn quân lính bình thường là Richer nên công việc này tương đối dễ dàng.
Cơ thể nhanh nhẹn đến mức Richer phải ngạc nhiên, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thán phục.
Đến nơi, ngay lập tức Clinton xả dây thừng ra, hai người ngồi chồm hổm bàn bạc với nhau.
Dây thừng vòng hai vòng, buộc thật chặt ở thắt lưng Richer, đầu dây còn lại Clinton sẽ buộc ở một đầu thanh sắt ở phía sau. Mặc dù vậy, để đảm bảo an toàn, Clinton không dám buông lơi, nắm chặt dây thừng trong tay.
Clinton ở một đầu giữ lấy dây thừng, Richer ngồi ở mép ngoài, hai tay bám lấy tường, đồng thời cúi đầu xuống, đưa mắt xem từng phòng học có phòng nào giam giữ người dân hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-92.html.]
Phòng thứ tư rồi phòng thứ năm, đã đi hơn một dãy, cuối cùng dưng ở phòng thứ chín, nơi này chỉ có ba người phụ nữ, vậy chắc chắn số người còn lại sẽ rải rác ở những phòng học còn lại. Thế là Richer ra hiệu với Clinton nới dây ra, phải đu xuống xem những tầng khác.
Dây thừng căng ra, tay Clinton cũng gia tăng sức lực giữ lấy. Cơ thể Richer cấm ngược xuống đất, lơ lửng trên không trung giây lát sau đó bám vào tường đầy rêu trơn trượt. Phải nhanh chóng xác định vị trí rồi báo cáo với đội trưởng, nếu không trước khi anh chịu hết nổi cơn đau ở bụng thì bọn chúng sẽ phát hiện bên ngoài có vật treo lửng trên không.
Cửa kính tương đối nhiều cho nên cứ mỗi lần thay đổi phương hướng, Clinton lại kéo lên sau những lần Richer đung đưa dây ra hiệu.
Clinton vốn dĩ sẽ đích thân làm nhiệm vuh thám thính nhưng do bản thân tương đối nặng lại cao hơn Richer, sức cũng mạnh hơn nên đành phải để Richer thay thế mình.
"Tầng hai phòng ba bên trái."
"Tầng hai bên phải ngoài cùng có một nhóm người dân, cụ thể là trẻ con, ở cửa có hai tên canh giữ."
Thêm những báo cáo lần trước gộp lại, thì đã có hơn hai mươi người bị bắt giữ và rải rác trong năm căn phòng, có người canh giữ bên ngoài.
Không biết phía Song như thế nào rồi.
"Silas đừng manh động." Tống Miên kéo tay, khi thấy cậu nhóc có hành động muốn xông lên vì trước mắt bọn họ là cảnh người đàn ông có dáng dấp hung hãn cao lớn đang xô đẩy bạo hành cưỡng bức một cô gái ở độ khoảng mười bảy.
Cô gái không ngừng phản kháng, nước mắt tèm lem nhoà cả đôi mi, miệng không ngừng la hét, từ cầu xin đến chửi bới rồi tuyệt vọng gào khóc. Sức lực của một kẻ man rợ thì làm sao mà cô gái đó thoát ra cho được, chống trả chỉ là vô ích, như gãi ngứa mà thôi.
Sự chịu đựng của Tống Miên muốn vượt khỏi cực hạn, tiếng gào khóc tuyệt vọng um trời không ngừng đánh tan tác vào màn nhĩ của anh. Silas muốn nhịn cũng nhịn không nổi khi chứng kiến hành động ghê tởm này, cậu xoay người, phát hiện biểu cảm của đội trưởng cũng khó coi không kém.
"Đội trưởng, nếu cứ như vậy, cô ấy sẽ c.h.ế.t mất."
Lần đầu tiên trong lòng Tống Miên sinh ra cảm giác do dự. Hiện tại chưa xác định được trong ngôi trường kia ẩn chứa bao nhiêu kẻ, trước mắt chỉ thấy ở đây dưới mười tên nhưng sự tình có thực sự sẽ đơn giản dễ dàng như vậy sao? Chỉ sợ rằng đây là cái bẫy được giăng sẵn và chào đón bọn họ sa vào. Nhưng cô gái kia...
Như Silas đã nói, nếu không ra mặt cứu kịp thời, thì tính mạng của cô gái đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm, độ ác độc của những kẻ không tim gan, luôn lường trước được kết quả.
Đầu óc Tống Miên cứ như mây mù giăng kín, thời gian gấp gáp, ai cũng chờ chỉ thị của anh.
Dưới mặt nạ vải, Tống Miên bất đắc dĩ thở dài, kế hoạch ban đầu bắt buộc phải thay đổi, anh thấp giọng hạ lệnh: "Chad đi bên trái, tấn công ngầm."
"Silas theo tôi, những người còn lại tùy cơ ứng biến."
Chad dẫn năm người đi về hướng tay trái, Tống Miên mang Silas lẻn vào cổng, núp sau bụi cỏ dại mọc um tùm. Từ góc độ này có thể thấy sự bạo hành của gã ta, ngoài gã ra còn có một kẻ đang đứng chờ bên cạnh, với gương mặt đầy dục vọng ghê tởm.
Điều quan ngại nhất mà Tống Miên không dám sơ sẩy chính là nếu dưới này phát ra tiếng động lớn, sẽ khiến bọn chính cầu cứu viện, như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ giải cứu của Clinton và Richer.
"Tiếp theo phải như thế nào ạ?"
Ở trong bụi cỏ này, lá của nó rất bén lại còn ngứa, cậu vừa dùng d.a.o g.i.ế.c một con rắn, m.á.u của nó làm ướt cả ống tay. Ngọn cỏ cọ vào cần cổ, cậu bức bối gãi liên hồi.
Tay anh gạt nhẹ những chiếc lá sắc bén, tạo ra một khe hở, vừa đủ cho Silas thấy:
"Thấy căn phòng gốc phải trên cùng của tầng hai không?"
Silas gật đầu.
"Những căn phòng còn lại đều mở cửa, cửa kính chủ yếu là trong suốt, chỉ có căn phòng đó vừa đóng cửa, cửa kính cũng dán đầy băng keo đen. Không chỉ một phòng, mà tầng trệt và tầng ba đều có, nếu quan sát không kỹ chúng ta sẽ nhầm đó là nhà kho, lại thêm nằm ở góc không nhìn thấy thì khả năng cao là sẽ che đậy được nhiều thứ."
Tương đương với việc Richer hoàn toàn không thể kiểm soát được bên trong những căn phòng đóng kín đó, bởi vì chẳng có cửa sổ, bốn hướng đều bao quanh thành tường. Richer có thể thành công hoàn thành việc xác định người dân bị bắt cóc là nhờ vào việc thông qua cửa sổ để dò xét, nhưng nếu một căn phòng nào đó không có cửa sổ thì tất nhiên Richer sẽ cho là nhà kho, và sẽ bỏ qua điều đó.
"Vậy bây giờ..." Silas đang nói giữa chừng, bỗng dưng một tiếng hét chói tai vang lên, kèm theo đó là một cái tát vang trời.
"Mày dám cắn ông, hôm nay ông sẽ làm c.h.ế.t mày!" Gã ta mang cơn thịnh nộ của bản thân trút xuống cô gái chưa đủ tuổi đã phải chịu tra tấn kinh khủng này. Nửa bên mặt ngay lập tức sưng vù, m.á.u ở khoé miệng cũng chảy ra, ngày một nhiều hơn, gã hốt hoảng hét lớn: "Mẹ nó, con ranh này mày dám cắn lưỡi hả!"
Gã ta đưa tay dùng lực bóp miệng, nhưng hành động phá tiết vẫn cứ diễn ra mà không có chút trì hoãn. Mà cô gái kia cứ như người mất hồn, nằm xụi lơ mặc cho gã tùy tiện, tiếng cười man rợ như ma quỷ không ngừng vang vọng trong tai cô gái.
*Đoàng*
Đó là một tiếng s.ú.n.g bất chợt, là một dòng m.á.u ấm tanh tưởi phúng ra, rơi trên mặt. Cô gái hoàn hồn, lập tức mở to mắt nhìn vị trí tim thủng một lỗ, m.á.u từ đó tràn ra không ngừng và hai mắt của gã còn đang bất ngờ mở lớn.
Cái c.h.ế.t đến quá bất ngờ, ai cũng không thể lường trước được.