Vết Nứt Con Tim - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-01-29 22:34:31
Lượt xem: 7
Khoảng mười lăm mét là trại quân đội, nơi đóng quân của Burnice. Cô ló đầu ra nhìn, phía xa đường chân trời, đỉnh lều thật to của trại quân đội ngả xuống một chiếc bóng to đùng giữa cái trời đầy nắng. Mặt đất khô cằn, đất cũng nứt nẻ cho thấy nơi đây thiếu nước thế nào. Xung quanh có những người gầy gò ốm yêu đi lanh quanh, tinh thần thẫn thờ không ổn định. Đấy là cảm nhận đầu tiên khi Sơn Chi đặt chân đến vùng biên giới phía đông này.
Hình như họ đang dựng thêm lều trại, khung cảnh bận rộn nhưng nhanh nhẹn thanh thoát không ngừng được lặp đi lặp lại trong không gian um tùm của cây cỏ.
Sơn Chi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ánh nắng vàng, một chiếc máy bay bay ngang qua mảnh đất này, cứ nhue chú chim nhỏ sảy dài cánh tung hoành tự do, bay thật xa đến khi nào mỏi, không biết khi nào nước A mới giống như chú chim ấy, giành lại được tự do cho mình.
Lúc thôi bồi hồi cũng là lúc xe ngừng lại, Vị Tư nắm lấy thanh sắt, bật nhảy phóng xuống xe một cách nhanh gọn.
Cô đưa tay, định đỡ Sơn Chi nhưng bất ngờ một đôi bàn tay khác đã giành trước, sau đó cô chỉ có thể căm phẫn trố mắt đứng nhìn Tống Miên bế bỏng Sơn Chi xuống mà không tốn tí sức lực nào.
Tống Miên không thả cô xuống đất ngay mà nâng tay đưa lên đưa xuống hai ba cái, xem xét cân đo, giọng điệu bình thản nói: "Em nhẹ đi rồi này, lát nhớ ăn nhiều vào, muốn ăn gì thì nói với anh."
Sơn Chi rất quẫn bách, anh cứ bế cô trên không trung thế này giống như một đứa trẻ vậy.
Chính bản thân Sơn Chi lại không hề biết, hành động giẫy giụa đạp chân lại càng làm rõ hành động của một đứa trẻ hơn.
Sơn Chi khẽ trừng mắt: "Anh thả em xuống."
"Hôn anh một cái, anh thả em xuống."
Nụ cười đặc biệt không đứng đắn.
Sơn Chi nghẹn lại, gò má thoáng đỏ, không tự nhiên nói: "Liêm sĩ của anh đâu rồi hả!"
Tống Miên cười ha hả, đặt Sơn Chi xuống.
Vị Tư: "..." chọc mù mắt tôi đi.
Cô nàng Vị Tư trợn mắt miệt thị thể loại sến súa, hất một loạng tóc rời đi.
Tình hình ở đây tương đối phức tạp, thời gian nhanh chóng trôi qua đi, những ngày ở đây ngoài việc nấu ăn sắp xếp thuốc trị thương ra thì hầu như bọn cô chỉ quanh quẩn ở trại quân đội. Muốn đi ra ngoài phải nói với các đội trưởng của Burnice, hoặc sẽ có binh sĩ phụ trách chở người đi, không cho phép tự động đi lung tung nơi này.
Đoàn xe Tống Miên trở về, thành viên mới gia nhập có lẽ không còn xa lạ nữa, Richer được đánh giá thực lực rất cao, cho nên được vào hoạt động cùng Burnice, không phải anh chàng là ngoại lệ mà ở trong đội hình Burnice cũng có một số quân sĩ nước A gia nhập vào, vì năng lực của bọn họ thích hợp làm những nhiệm vụ nguy hiểm hơn.
Hôm nay Richer lại lập thêm công lớn, đây là lần thứ tư mà anh chàng này mang vẻ vang về. Tuy có chút chật vật do bị thương nhưng Richer rất vui, vui vì bản thân cống hiến hết mình cho tổ quốc, và cũng rất vui khi....
"Richer, anh giỏi quá nha, hôm nay còn bắt được một số kẻ ẩn nấp nữa, giỏi quá."
Richer gãi đầu, ngượng ngùng vì được khen.
Anh đã cố hết sức, cố gắng thu hoạch những chiến tích này, ngoài đất nước ra, anh còn muốn nhìn thấy cô gái mình thích tự hào về mình, khen ngợi mình.
"Cũng, cũng tàm tạm thôi mà."
Cố Y Y dùng cây gấp lấy bông gòn chạm vào vết thương trên mặt của Richer, miệng không ngừng khen ngợi, đến độ Richer phải bối rối.
"Ai Ai, nếu mà nhiệm vụ lần tới, tôi lại mang thành công trở về, em cùng tôi đi đến một nơi có được không?"
Richer lén nhìn gương mặt cô nàng một cái: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Cố Y Y xấu hổ cắn môi, trong lòng tim đập thình thịch.
"Được."
Sơn Chi bận tay nấu nồi canh, khói nghi ngút làm cô cay cả mắt, liên tục họ khan mấy cái. Tống Miên từ đâu xuất hiện, mạnh mẽ kéo cô đứng sang một bên, tự mình thêm củi thổi lửa.
Cô tựa người vào bàn, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng nghiêm túc có phần lạnh lùng của anh. Khoé môi cô cong cong, nhoẻo miệng cười: "Em thích nhất là nhìn anh nấu ăn nha."
Âm cuối kéo dài kèm theo mấy phần nũng nịu.
"Vậy thì em ngắm nhiều vào, kẻo anh cụt hứng là thu phí giá cao đấy."
Sơn Chi xùy miệng một cái.
"Anh là của em, là tài sản của em thì em muốn ngắm thế nào thì ngắm."
Tống Miên đang thêm củi, nghe xong không nhịn được mà phụt cười thành tiếng.
"Cô nhóc, em ngày càng to gan đấy."
Cô thè lưỡi, làm mặt quỷ với anh.
"Sun, Sun." tiếng ai kêu ú ới ở phía sau.
"Xin chào, Bernie."
Bernie cười cười: "Ra kia nói chuyện chút nhé?"
Mặc dù không biết chuyện gì nhưng cô vẫn đồng ý. Trước khi đi, Bernie có hỏi ý kiến của Tống Miên. Đáp lại anh chàng là hành động Tống Miên cầm khúc củi còn cháy dang dở đưa về phía Bernie, đồng thời mang theo lời hù doạ nói: "Cẩn thận tôi nướng cái mỏ của cậu."
Bernie khịt mũi, giơ nắm đ.ấ.m lên, tức tối lẩm bẩm, phản kháng vô lực.
"Cái đồ bạo hành này."
Không biết chuyện bí mật gì mà anh chàng Bernie này cứ ngó trước ngó sau, điệu bộ làm chuyện xấu sợ phát hiện, hù doạ Sơn Chi tưởng anh muốn làm chuyện xấu.
"Ờ, ờ thì... Sun à, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp, cũng không khó lắm đâu."
"Chuyện gì, anh cứ nói đi, tôi sẽ tận lực giúp anh."
Bernie gãi đầu, cánh môi gian nan nhấc lên rồi bặm lại, trông thật khó mở lời.
"Khi chiến tranh kết thúc, tôi muốn theo đuổi Mai."
Hoá ra là chuyện này, bản thân cô cũng không bất ngờ lắm. Ngồi bên cạnh gật gù nghe anh nói tiếp.
"Cô nhớ phải nói giúp tôi vài câu để cô ấy đồng ý đó. Mai Mai, cái cô gái đó rất không vừa mắt tôi. Tôi sợ cô ấy từ chối, nếu mà như vậy thì trái tim này tổn thương dữ lắm."
Sơn Chi nghĩ ngợi.
Không vừa ý cái gì, mấy ngày trước ai đó còn hỏi cô tỏ tình như thế nào thì làm sao mà không vừa mắt cho được. Sợ là bây giờ Bernie bày tỏ một cái là người kia đồng ý ngay đó mà.
Phải giữ mặt mũi cho bạn bè, không được vạch trần như vậy. Sơn Chi bèn được nước đẩy thuyền mà nói: "Được nha được nha, tôi sẽ giúp anh nói vài câu khiến cô ấy xiêu lòng. À đúng rồi, anh có ưu điểm nổi trội nào không, để tôi nói thêm vào, như vậy sẽ dễ thuyết phục cô ấy hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-91.html.]
Bernie không một chút do dự, khi nói về mảng này anh chàng khá tự tin, hất mặt ưỡn n.g.ự.c hô hào nói:
"Đẹp trai."
"Cao to."
"Cường tráng."
"Nụ cười quyến rũ."
Sơn Chi: "..." Anh trai à, anh đang nghiêm túc đó hả?
"Nhà mặt phố bố làm to."
"Có nhà riêng."
"Nhà có ba con chó."
"Bốn con mèo."
Mỗi từ nói ra đều khiến cho cơ mặt của cô càng ngày càng đóng băng.
Sơn Chi: "Được rồi, đủ rồi, không cần nói nữa, tôi biết nên nói cái gì rồi."
"Trông cậy vào cô."
"Được được."
**
"Ai Ai rất hay ngượng ngùng, mà tôi cũng không có kinh nghiệm yêu đương, đồng chí có thể giúp tôi, chỉ tôi một vài cách được không?" Richer chặn ngay gian bếp, lẽo đẽo theo sau lưng Tống Miên không ngừng nói.
Hai người đàn ông cao to giằng co ở một gian bếp nhỏ xíu, trông cũng không chính chắn lắm.
"Ai Ai rất thân với cô gái nhà đồng chí, hay tôi nhờ cô ấy nhé?"
"Tùy thôi, miễn sao đừng có quấn lấy cô ấy, nếu không..." ánh mắt sắc lẹm lạnh lẽo của Tống Miên phóng qua, giơ con d.a.o trong tay lên, không cảm xúc nói một câu: "Cẩn thận thân dưới của đồng chí."
Richer sởn gai óc, vị đồng chí này cũng hung dữ gớm, canh bạn gái hơn cả túi tiền.
Nói gì chứ, Sơn Chi chính là gia tài của Tống Miên.
Định bụng trở về sẽ cùng Tống Miên so tài nấu nướng, vừa mới bước ra khỏi đã bắt gặp một người khác, vẻ mặt ba phần niềm nở bảy phần nịnh nọt.
Trong lòng bất giác dấy lên một cỗ cảm xúc bất ổn.
Sau khi nghe một tràng nguyên nhân và kết quả, cô ôm trán, bất lực phải thốt lên một câu: "Hôm nay coi bộ mình trúng thầu cũng khấm khá đấy."
Vẫy vẫy tay với anh chàng Richer: "Được được, anh yên tâm, tôi sẽ cố hết sức nói tốt về anh với cô ấy. À mà còn ưu điểm... À mà thôi đi."
Nhắc đến ưu điểm, cô chắc chắn một điều những nam nhân này chỉ nói đến vẻ ngoài của bản thân thôi!
Sơn Chi tựa cằm lên vai Tống Miên, dáng vẻ nũng nịu bám dính người, cô hỏi anh: "Anh Miên này, anh nói xem tại sao khi hỏi về ưu điểm, đàn ông các anh đều liệt kê vẻ ngoài vậy?"
Tống Miên nhanh tay thêm củi, cười cười:
"Nếu mà nhân cách không tốt, thì chỉ có bề ngoài cứu vớt được thôi."
Sơn Chi biết anh đang nói đùa, bèn đánh một cái lên vai anh.
"Còn anh? Ưu điểm của anh là gì?"
"Ưu điểm của anh á?" Anh ngâm nga kéo dài, vừa cười vừa nói: "Chính là rất yêu em."
"Nhiệm vụ mà cả đời này anh không thể nói thất bại chính là yêu em và thương em."
Lời nói của Tống Miên tuy vu vơ nhưng thực chất là lời nghiêm túc, ngẫm nghĩ thật sâu chính là lời nói tận đáy lòng.
"Quân nhân bọn anh thường bị người ta nói rằng là người cọc cằn, mặt lúc nào cũng nghiêm khắc hơn thầy giáo. Nếu yêu đương thì nhất định là sẽ không thú vị, nhưng liệu những người thú vị có dám đem tính mạng ra để bảo vệ cô gái mình yêu hay không. Anh không dám chắc, nhưng anh chắc chắn không ai chung thủy bằng những người lính đã thực sự xem cô gái đó là tim là gan là phổi."
Sơn Chi dùng tay áo, lau mồ hôi trên trán anh, ở xương mày có vết sẹo càng làm cho ngũ quan thêm sắc lạnh ngang tàn vô tâm, đây chỉ là do chiến tranh tạo nên. Vốn dĩ Tống Miên của cô rất dịu dàng, đôi lúc nghiêm túc làm cho người ta thấy xa cách, nhưng cũng có một mặt vô cùng trẻ con.
"Nhưng mà các anh ai cũng có nhiệm vụ, sợ rằng không có thời gian bên cạnh con gái người ta, nói chi là việc tìm kiếm chỗ thú vị."
Nồi cơm to đùng đã sôi sùng sục, anh dùng giẻ lau nhấc lên, hất hất đầu ra lệnh Sơn Chi né sang một bên, cẩn thận bị bổng. Chất nước cơm nóng hổi ra tô, anh xới cơm tiếp tục nấu một lúc.
Vừa lấy hủ đường vừa trả lời: "Nhiệm vụ thì bắt buộc phải làm, em có biết chỗ thú vị là chỗ nào không?" Anh đưa chén nước cơm thơm ngát đến, kề sát vào mặt cô, điệu bộ mờ ám hỏi.
Sơn Chi khẽ cười, nhận lấy đồng thời lắc đầu.
"Dáng vẻ mang thắng lợi trở về chính là cái thú vị nhất. Em nói xem, lúc đó có phải em sẽ nhìn anh đầy tự hào đúng không?"
Sơn Chi gật đầu lia lịa.
"Cảm giác đó, anh đố những kẻ thú vị có thể mang lại được."
Uống hết một chén nước cơm, đồ ăn cũng chín gần hết. Cô dọn nồi dĩa ra sẵn, bày biện trên bàn.
"Anh Miên?"
"Hửm?"
"Burnice các anh đều có nhiệm vụ riêng hả?"
Cánh tay anh thoăn thoắt múc vá canh bỏ vào bát.
"Ừm."
"Lúc đầu mới đến em còn chả biết đến Burnice cơ, em hay thắc mắc tại sao có nhiều quân phục in cờ các nước khác nhiều như vậy."
Nhắc đến chuyện cũ là Tống Miên xùy miệng, bảo cô:
"Còn nhớ lần đầu gặp em ở chiến khu, ấn tượng đầu tiên của anh chính là tại sao lại có một cô bé với đôi mắt to tròn long lanh như thế, ai lại mang cô bé đáng yêu đó đến đây, mang một tiểu thần tiên đến nơi nguy hiểm này. Một điều lạ lùng nhất ở đây, rõ ràng trên mảnh đất đỏ cằn cỗi này, anh rất được hoan nghênh, nhưng cái cô bé ngốc đó, gặp anh như gặp kẻ biến thái, sợ rưng rưng nước mắt muốn khóc luôn, anh đâu phải kẻ râu xanh, anh là sĩ quan ưu tú đó, lính đặc chủng nhiều chiến công, vậy mà lại bị em ghét bỏ. Ở đây anh rất được chào đón, chỉ có cô bé ngốc nghếch nhà em là không màn tới anh." Tống Miên bĩu môi: "Giận thật chứ."