Vết Nứt Con Tim - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-01-29 22:14:43
Lượt xem: 1
Tống Miên phải đi ngay trong đêm nên cũng không nán lại lâu. Anh phải sang nơi khác dựng lều dã chiến, chuẩn bị tác chiến chỗ mới. Ở đây đã yên bình, chỉ còn một nơi cuối cùng, cũng là nơi nguy hiểm nhất. Những nhóm lẻ tẻ hoạt động đã bị lực lượng quân đội tiêu diệt hết, bây giờ sẽ đi đến xà nguyệt của bọn chúng. Chỉ sợ đi lầm này khó qua khỏi nguy hiểm, anh mong sẽ không để tổ y tế đi đến đó.
Khởi hành ngay trong đêm với hành lý đơn sơ, góc áo Tống Miên phất phơ trong gió lạnh. Tiếng gió thổi ngay vành tai anh làm nó muốn đóng băng.
Biên giới nước A và nước T chỉ ngăn cách bởi một con sông vừa rộng lại vừa dài.
Ở Nước T, rất nhiều doanh nghiệp sản xuất s.ú.n.g đạn trái phép dưới một lớp áo ngụy trang vô cùng hoàn hảo. Lợi dụng lợi thế giao thoa thuận tiện cho nên có rất nhiều kẻ khủng bố nhập s.ú.n.g từ nước T. Đợt vừa rồi, nơi sản xuất vũ khí bị chính phủ kiểm tra nghiêm ngặt nên tạm ngừng hoạt động mua bán s.ú.n.g đạn, vì thế bọn khủng bố chỉ có thể làm liều, liên tục gây ra những thảm hoạ để cướp súng. Bây giờ bọn chúng đã không gây ra những việc làm đó cũng chứng tỏ đã có được nguồn s.ú.n.g nhập vào.
Điều này làm cho phía quân đội phải đau đầu.
Thật may, những nhóm lẻ tẻ đã giải quyết xong nếu không còn không biết khi nào mới lần ra hết những tổ kiến sâu dưới lòng đất này. Theo báo cáo của những quân sĩ kiểm soát khu vực đa số những nơi khác đã an bình, chỉ còn một nơi mà theo Burnice báo cáo là rìa biên giới phía Đông.
Bây giờ là giữa tháng sáu, kể từ lúc Tống Miên sang đây thế mà thoáng chốc mà đã hơn hai tháng rồi. Tống Miên ngửa đầu, dưới cái trời nóng nực, anh cảm thán nhìn trời cao.
Việc di dời cũng đã hoàn thành hơn phân nửa. Bây giờ chỉ cần đem súng, đạn và những thứ khác đến là xong.
Anh leo lên xe dã chiến cùng các chiến sĩ đi đến kho chứa vũ khí.
Khu rừng rậm mang dáng vẻ âm u kéo dài từ hàng chục cây số, con đường dài như thế cứ ngỡ rằng sẽ kéo dài đến cuối chân trời, nơi này gần vùng nhiệt đới, ánh nắng gay gắt chói lòa.
Ở xa xa đường chân trời, bóng của một chiếc xe dã chiến đang chạy đến. Tống Miên bảo người lái dừng xe, anh đích thân xuống xe kiểm tra.
Ngồi ở ghế lái là một gương mặt thân quen.
"Đồng chí vận chuyển thứ gì?" Tống Miên nhìn thứ được bao bọc ở giữa bởi các chiến sĩ xung quanh.
"Đây là bên quân y bảo tôi mang sang cho các đồng chí." Richer cười cười.
"Tôi muốn xem một chút."
"Cứ thoải mái."
Những dụng cụ thuốc men chuyên dùng của y tế đều có đủ, không có gì bất thường.
Hình như đồng chí này anh đã gặp đâu đó rồi.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh vỡ lẽ, đây là người quăng b.o.m xăng vào ổ khủng bố ở con đường mòn hôm đó. Anh không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe Leonard kể lại, lúc chuyển đến chiến khu mới cũng được dịp chỉ mặt cho nên cứ thấy quen quen.
Hành trình vận chuyển s.ú.n.g đạn diễn ra vô cùng thuận lợi. Tống Miên vừa mới đi tắm sau năm ngày chưa từng một gáo nước trên người. Anh ngồi trên một cục gạch, đón gió trời đêm phơi tóc.
Bernie từ lều bên kia đi sang, thuận chân đá một cục gạch sang, tự nhiên ngồi xuống.
"Hôm nay tới cậu trực hả Song?"
"Ừ, sáng sớm ngày mai tôi sẽ về chiến khu cũ xin chỉ thị của chỉ huy Ui liên quan đến đội y tế."
"Tôi không muốn họ đến đây." Anh quay sang hỏi: "Cậu cũng vậy phải không?"
"Nói gì vậy chứ, sao lại nói như vậy?" Bernie hơi lúng túng, gầm mặt xuống đất rất lâu sau cũng không ngẩng lên, chỉ có vành tai hơi đỏ, không biết là do thời tiết khắc nghiệt hay là do trái tim đang rung động.
Tống Miên cười cười, vỗ vai anh ta bộp bộp: "Thích người ta đến nỗi nói mớ, còn làm bộ làm tịch gì chứ."
Bí mật bị phát hiện, Bernie cũng bó tay, chỉ đành lột mặt nạ gấp.
"Ngày mai tôi sẽ cùng đi với cậu, hai người sẽ an toàn hơn."
"Đừng có viện lý do, muốn về gặp con gái người ta thì nói, đừng tỏ ra tình anh em thắm thiết, tôi buồn nôn lắm." Nét mặt Tống Miên vừa chê bai xanh lánh vừa miệt thị.
"Song, mồm cậu từ khi có tình yêu độc lắm, có biết không hả."
"Quá khen."
"...." Bernie không kìm được trừng mắt Tống Miên một cái.
Tiếng gió vù vù sượt qua bên tai, Tống Miên cưỡi xe máy giống như phi tên lửa, vùn vụt như đua với thời gian đ.â.m đầu chạy về phía trước. Bernie cũng không hơn không kém, hai người như đang trong cuộc thi đua tốc độ.
Cố Y Y đứng ở cổng, dáng vẻ bẽn lẽn xoắn lấy góc áo, khuôn miệng duyên dáng khép mở nói với người đàn ông trước mặt: "Đến đó, đến đó phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương, còn nữa, anh nhớ..." Cô nàng cắn môi, sự ngại ngùng đều hiện rõ trên mặt, cứ ậm ừ mãi: "Nhớ phải... chú ý an toàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-90.html.]
Rốt cuộc cũng không thể mở miệng nói ba từ *nhớ đến tôi* Cô nàng quay mặt đi, không dám để Richer trông thấy nét mặt thẹn thùng của mình.
Chàng trai Richer gãi đầu, có cái gì đó rất không đúng nhưng nghĩ mãi cũng không ra nên anh cũng gật đầu ghi nhớ: "Khi rảnh sẽ về thăm em."
Cố Y Y mím môi, hơi giận cũng hơi buồn cười vì độ ngốc nghếch của anh chàng này.
Chợt nhớ ra gì đó, cô nàng vội lục túi quần, lôi ra một hình vuông màu đen, nhét vào tay Richer, dặn dò: "Đây là máy ghi âm, khi còn ở nước A tôi hay lấy ra thu âm những bài hát hay, nếu buồn thì anh có thể nghe."
Richer giữ chặt trên tay, vẻ mặt đầy rạng rỡ.
"Được, tôi sẽ giữ nó thật kỹ." Anh chàng hơi dừng lại, hít thở sâu, lấy dũng khí ngập ngừng nói: "Cái đó... Cái kia... Ờm, ừm thì..." Richer cười thẹn thùng, hết gãi đầu rồi lại gãi chân.
Cố Y Y vừa nhìn vừa nín cười.
Richer cười một cách ngốc nghếch: "Hơ hơ, cũng sắp xa, xa nhau rồi... Em có thể cho, cho tôi ôm một cái không? Nếu không cũng không sao, tôi chỉ nói chơi, nói chơi thôi." Anh giơ tay nhấc chân loạn xạ biểu cảm cũng đầy bối rối.
Vừa bất lực vừa thương.
Richer nâng mí mắt, khẽ dò xét biểu cảm, hồi hộp kinh khủng.
Cứ ngỡ là hôm nay hổ thẹn, không ngờ Cố Y Y lại ôm anh thật, không phải ôm kiểu hờ hững đâu, mà ôm anh chặt lắm, chặt vô cùng luôn. Anh cảm nhận được tim của mình sắp bay ra ngoài, bay thẳng lên thiên đàng rồi.
Cái nhấc tay run run đặt lên bả vai Cố Y Y, vừa chạm vào đã vui vẻ, thấp thỏm không chịu được.
Khi trở về, nhất định sẽ làm một chuyện trọng đại!
"Ai Ai, chờ tôi về nhé?"
"Ừm."
Tống Miên đá chân chống xuống, Bernie trông thấy cảnh kia cũng lắc đầu ngao ngán, không biết khi nào anh ta mới được cái cảm giác ôm ấp mỹ nhân đó. Cô nương nhà người ta ai cũng dịu dàng đầm thấm, cô gái nhà anh cũng đầm mà là đầm đìa tiếng chửi. Bất quá, thấy mấy cảnh vung móng vuốt cũng rất đáng yêu.
"Chỉ huy Ui."
Ui đang lom khom dọn hành trang, hôm nay sẽ xuất phát lên chiến khu mới.
"Hai đồng chí để quên đồ sao?"
Tống Miên đứng ở trước chiếc bàn làm bằng cây, dáng đứng uy nghiêm thẳng tấp. Cánh môi mấp mấy: "Hôm nay tôi đến muốn xin chỉ thị của đồng chí."
Ui khựng lại, cũng tò mò, ngồi xuống ghế bên cạnh, không lên tiếng đang chăm chú nghe anh trình bày.
"Kế hoạch lần này quá nguy hiểm, chúng ta không thể mang đội y tế đi cùng, mong đồng chí có thể suy nghĩ lại trước khi hạ lệnh."
"Lo lắng của đồng chí tôi biết rất rõ, nhưng khi hai bên giao chiến không biết thiệt hại bao nhiêu, nếu không có đội y tế hỗ trợ sẽ rất phiền toái, cứ mỗi lần mang người về đây để trị thương thì sẽ rất mất thời gian. Bây giờ tìm kiếm địa hình thích hợp để làm chỗ trị thương cũng rất khó, chỉ còn cách mang họ đến chiến khu của chúng ta thôi. Trên chiến trường họ có thể không tham gia vào, nhưng bắt buộc phải có mặt ở lều trại quân đội để bất cứ khi nào cũng có thể trợ giúp."
"Đồng chí Song, ai cũng lo lắng không phải chỉ riêng đồng chí, chỉ còn cách này thôi. Trong binh sĩ ta, chỉ có Chad và Lena là hai quân y, rất khan hiếm cho nên tôi bắt buộc phải làm như vậy."
Tống Miên chỉ bất lực thở dài.
"Rõ."
"Đồng chí Bernie, cậu đi phát lệnh, bảo xe dã chiến đến chiến khu cũ để thu dọn dụng cụ y tế qua đây, ngay trong hôm nay tổ y tế sẽ chuyển đến chiến khu mới."
Bernie nhận lệnh.
Khi cả đội lên xe dã chiến, Sơn Chi có phần háo hức, lần này cứ ngỡ phải xa Tống Miên, không ngờ cô cũng được ra tiền tuyến làm nhiệm vụ. Vui vẻ nhất không chỉ có mỗi Sơn Chi mà còn có cô bạn Cố Y Y, vừa mới làm một cuộc chia ly ngượng ngùng mà giờ đây đã lên xe theo người, ngồi kế Vị Tư mà cứ cười không khép miệng lại được. Một người nữa phải kể đến là Tô Tiểu Mai, ngoài mặt rất bình thản, nhưng trong lòng không thể không ăn mừng.
Chiếc xe lắc lư chạy trên con đường đầy sỏi đá, rời khỏi Adorlee, xe băng băng về phía trước. Khởi hành từ lúc mười giờ sáng đến nơi đã là hai ba giờ chiều, trong lúc di chuyển có khoảng thời gian xe ngừng lại để đổ xăng và đi vệ sinh. Di chuyển đến biên giới phía đông không phải gần mà là rất xa. Ngoài việc phải mang đủ xăng dầu, còn phải xem hành tung xung quanh, xe chở đồ y tế dẫn đầu chạy trước, đội trưởng Lưu và một số người nam bác sĩ phụ trách giữ vững lại mỗi khi con đường quá xốc nảy. Xe phía sau đương nhiên là chở nữ bác sĩ, hộ tống bọn họ là những anh chàng quân sĩ Burnice bịt mặt kín mít, ngồi trên con xe motor với tay lái điêu luyện tránh những ổ gà lớn.
Vị Tư giở thói trêu ghẹo, nhìn mấy anh chàng huơ tay vẩy vẩy, cười rạng rỡ hô to: "Anh ơi, đẹp trai như thế bịt mặt làm gì."
Một anh chàng chạy ở giữa nghe vậy liền cười phá lên, đáp trả bằng một hành động.
Dùng ngón tay cái và ngón trỏ làm hình chữ V đặt dưới cằm, hất hất càm.
"Đẹp quá anh ơi, ngầu quá anh ơi, hú hú." Thấy vị đồng chí đó tăng tốc độ, muốn chạy sát tới nhưng người lái xe như hiểu được suy nghĩ liền đạp ga, thế là khoảng cách được kéo dài lần nữa. Vị Tư thích thú cười to: "Đố anh bắt được em."
Những chiến sĩ xung quanh cười như được mùa.