Vết Nứt Con Tim - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-01-25 22:23:56
Lượt xem: 5
Một cô bé bị thương ở chân, phải dùng nẹp để kẹp lại, cố định xương khớp về sau mới lành lại. Trước khi rời khỏi chỗ đó, cô đưa hai ba viên kẹo cho cô nhóc, đôi môi chúm chím nhìn cô nhoẻo miệng cười và nói lời cám ơn. Cứ tưởng là Silas sẽ mang cô trở về lều trại, thật không ngờ cậu nhóc này lại mang cô chạy vòng vòng quanh khu nhà dân, hết bảo là luyện tay lái rồi lại bảo rằng lạc đường, cuối cùng trời sụp tối, cô chỉ có thể ôm trán lắc đầu bất lực cầu xin: "Cậu chạy đến nỗi đầu tôi choáng rồi này, mau về thôi."
Cân đo đong đếm trong đầu, cậu nhóc Silas cũng mỉm cười: "Tuân lệnh."
Càng tiến gần càng có điều gì đó bất ổn.
Đèn cũng sáng hơn, hình như có cả dây leo đầy hoa Sơn Chi, có cả hoa dại ven đường. Khung cảnh thu vào mắt cô, xe đã dừng lại nhưng cô lại bất động ngồi yên, xúc động nhìn đắm đuối.
Những chiến hữu của Tống Miên, những cô bạn kết thân và những chiến sĩ khác cũng có mặt đầy đủ, quay quanh một chỗ, cùng hướng mắt về cô mà cười. Mặc dù, chiến sĩ Burnice có hơn năm trăm người, ở đây chỉ tập hợp gần trăm người nhưng bọn họ chia nhau làm nhiệm vụ ít khi tụ hợp đông đủ. Ở đây có gần bốn mươi người thôi nhưng đối với cô cứ như một bữa tiệc trăm người.
"Happy birthday to you."
"Happy birthday to you."
"Happy birthday to you."
"...."
Tiếng hò reo vỗ tay náo nhiệt diễn ra ngay sau đó, cảnh tượng này khiến cô không kiềm được xúc động mà bật khóc trong hạnh phúc ấm áp. Cô bèo nheo dùng tay lau nước mắt.
Được cùng mọi người tổ chức sinh nhật là cảm giác như thế này sao? Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được, lúc nhỏ mẹ hay bảo tổ chức sinh nhật rất tốn kém lại mất thời gian, mẹ bảo phải hiểu chuyện, Sơn Chi lại tin là thật cho nên không nũng nịu xin xỏ. Nhưng chị gái và em trai lúc nào cũng được tổ chức, cô chỉ nghĩ là do chị gái không hiểu chuyện, làm mẹ tốn kém và em trai còn nhỏ không biết chuyện. Sau này rời khỏi Sơn gia, sinh nhật gì đó cũng chỉ là một ngày quá đỗi bình thường, các cô bạn thân muốn tổ chức cho cô nhưng cô một lòng không muốn họ tốn kém, ngoại trừ Khanh Khanh thì hai cô bạn còn lại gia thế cũng không hơn cô bao nhiêu, họ vừa phải đi làm vừa phải đi học.
Tống Miên đứng ở giữa, tay Anh nâng bánh kem màu trắng đơn sơ chỉ có mấy quả dâu tay, cười tươi nhìn Sơn Chi.
"Bé Chi, đến đây cầu nguyện nào."
Sơn Chi chôn chân đứng bất động, vì xúc động nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở phả ra cũng nóng hầm hập. Không đợi cô đến, mà anh đã bước nhanh đứng trước mặt cô, đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại khoé mi, anh cười nói: "Khóc gì chứ, hôm nay sinh nhật phải thật vui vẻ."
"Mọi người làm em cảm động quá đi mất." Cô vừa nó vừa mếu máo, khóc trong hạnh phúc trong vui vẻ, trong giây phút hiếm hoi này.
Ngay chính bản thân Sơn Chi còn không nhớ sinh nhật mình, thấy được cảnh tượng này cô không kiềm được lòng mình.
Sự quái lạ lúc chiều có lẽ lý do là đây.
Tống Miên phải vào nhà của một người dân, nhờ họ cho mình mượn gian bếp. Anh tự đi kiếm nguyên liệu, tự tay làm tất cả chỉ là kem thiếu nên chỉ có chiếc bánh tròn tròn cùng với mấy lát dâu tây đặt bên trên, nến thì xin của chủ nhà vì con nhỏ mới mười tuổi, còn dư hai cây nến số một với số không. Anh đặt lên bánh kem luôn, dù sao bé con nhà anh vẫn còn là em bé.
Xong chuyện thì gửi bánh kem ở ngăn mát, một mạch chạy về cùng các chiến hữu trang trí, hái hoa về gắn lên dây leo, là đàn ông nên họ không khéo léo trong việc trang trí, chỉ tàm tạm mà thôi. Phía các nữ bác sĩ thì họ phụ trách nấu ăn, nấu những món đơn giản, một nồi canh đầy ấp rau, cá thì Bernie bắt từ nơi khác mang về.
Chính phủ đã cấp lương thực lại, cho nên bọn họ cũng thừa dịp này mà ăn mừng, xa xỉ một hôm.
"Em hai mươi tám tuổi rồi, không phải mười tuổi." cô nhìn nến trên bánh kem mà dở khóc dở cười.
Tống Miên tặc lưỡi nói: "Dù em có lớn bao nhiêu thì cũng chỉ là một em bé mà thôi."
Hai người nhìn nhau tủm tỉm cười.
Một đồng chí ai oán hô hào lên: "Này, nói gì thì nói cũng phải để cho bọn tôi hiểu với chứ."
Tiếng nước B, thì ai mà hiểu ngoại trừ Tô Tiểu Mai, Cố Y Y và Vị Tư.
Vị Tư khoanh tay, khuôn mặt đau đớn: "Thà đồng chí đừng hiểu, hiểu rồi thì chỉ có thể bị nghẹn chết."
Cả đám cười ầm lên.
Sơn Chi chấp tay nhắm mắt.
[Cầu mong nước A hoà bình, cầu cho mọi người đều bình an, cầu cho Tống Miên luôn khoẻ mạnh và hạnh phúc.]
Ước nguyện đã xong, chuyện cứ tưởng tới đó đã chấm dứt, thật không ngờ mọi người lại nồng nhiệt hô hoán: "Hôn đi hôn đi hôn đi."
"Đồng chí là đàn ông, nên chủ động một chút." một đồng chí chống hông thúc giục.
"Ây da, tôi thấy cô gái này nên chủ động nha, đừng cứ mãi yêu cầu đàn ông chủ động."
"Dũng mãnh của đồng chí đâu mang ra đây, đừng có bẽn lẽn mà trời ơi."
Silas thật thà nói: "Đội trưởng không biết hôn đâu, anh ấy giữ liêm sĩ lắm."
Clinton thêm củi: "Không chừng kỹ thuật kém, sợ mất mặt."
Bernie đổ dầu: "Nhìn bề ngoài cũng biết đó biết đây lắm, không biết bên trong có chất lượng hay không nữa."
Brian chốt hạ bật lửa: "Lên không nổi."
"Ầm" ra một món xào bị khét.
Mặt Tống Miên đen như cái đ.í.t nồi, khoé môi Anh giật giật mấy cái, trầm giọng tràn đầy lửa uất hận đáp trả: "Nhìn cho kỹ."
Dứt lời, anh kéo lấy eo cô, một đường cúi xuống nhắm chuẩn xác áp lên đôi môi anh đào. Sơn Chi hốt hoảng quên cả phản ứng.
Xung quanh nhiệt càng sôi trào càng cao hứng, mấy quân sĩ ở đây cô đơn đến hoá điên rồi, nhìn cảnh đau tim này không đau khổ mà ngược lại còn hò reo rất nồng nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-89.html.]
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, chỉ đặt lên môi cô nhẹ nhàng hôn. Biết da mặt cô mỏng cũng không lưu lại lâu, mấy chục giây đã rời đi.
Hình ảnh kích thích đã kết thúc, ai nấy đều bận rộn ngồi vào chỗ, lao nhao phát bát đũa. Silas trước khi đi ngang qua, có thầm thì một câu: "Anh quả thật lên không nổi hả?" ánh nhìn của cậu nhóc còn đặc biệt nhìn vào chỗ nào đấy.
Thật không ngờ, sự nhân nhượng của anh lại khiến cậu nhóc này sinh ra ý nghĩ như vậy.
Tống Miên ho khụ khụ mấy cái, trợn trắng cả mắt, mấy người kia rốt cuộc đã nhồi nhét thứ gì vào đầu cậu nhóc mới lớn này thế.
"Muốn chạy bộ à?" một câu răn đe đủ để Silas xách dép chạy đi.
Chủ nhân của ngày hôm nay tức nhiên sẽ cho ngồi ở giữa, mặc dù bàn ghế chỉ là những khúc thân cây sần sùi, có quân sĩ phải dựa vào nhau mỗi người ngồi một ít, hay ngồi xuống đất như Brain và Clinton, mặc dù vậy họ vẫn vui vẻ trêu chọc nhau.
"Ăn thử nào, xem có ngon không?"
Cô múc một miếng bỏ vào miệng, kem vừa thơm lại vừa mềm, bánh bông lan tan nhanh trong miệng, quả thật rất ngon. Biểu hiện này rất chi là hài lòng, Tống Miên mừng thầm trong bụng.
"Ngon lắm, anh tự làm phải không?"
"Ngon thì em ăn nhiều vào."
Sơn Chi xua tay: "Mọi người chia nhau ăn đi, một mình em ăn không hay lắm đâu, để em vào lấy muỗng nhé."
"Bánh nhỏ như vậy, ở đây gần năm mươi người, em định chia thế nào hả cô nhóc?"
"Thì một người múc một muỗng cũng được mà."
Nghe cô nói vậy, các chiến sĩ cũng phản bác lại: "Chúng tôi không ăn đâu, món này ngọt không thích hợp với đám đàn ông chúng tôi."
"Đúng vậy."
"Giữ mà ăn đi nhá."
Silas khẽ nuốt một ngụm, thầm thì thành thật nói với Leonard: "Lâu rồi em chưa được ăn."
"Hoà bình rồi, anh mua cho mười cái, hôm nay sinh nhật cô ấy đừng để cô ấy khó xử."
Ai cũng giống như Silas cũng muốn thử ăn một miếng, vì từ rất lâu rồi họ chưa được đụng vào thức ăn ngon, chỉ biết ngủ khổ ăn uống tiết kiệm, dần đà quên luôn cả vị của bánh ngọt. Sơn Chi bỏ qua lời của tất cả mọi người, đem bánh đặt ở giữa, mọi người xung quanh đứng một vòng, nhìn cô rồi nhìn bánh.
"Mỗi người ăn một ít, không bàn cãi nữa."
"Nếu mọi người không ăn, tôi cũng không ăn."
Đành vậy.
Khi ăn được vị quen thuộc, lòng ai cũng vui mừng ra mặt. Sơn Chi múc một miếng, thầm thì lén lút lui về sau đưa đến trước mặt anh, cười tinh nghịch nói: "Của anh này."
Anh không há miệng, ngược lại nói: "Em ăn đi."
"Ban nãy em ăn một muỗng rồi, em đã nói mỗi người một muỗng, cho nên anh há miệng nào."
Tống Miên cười bất lực, dù vậy vẫn nghe lời há miệng ra. Cô cười tủm tỉm, lấy một chiếc muỗng khác, sau khi lấy bánh kem thì lon ton chạy về hướng lều y tế.
Tống Miên không biết cô làm gì, chỉ đứng đó vừa nói chuyện với chiến hữu vừa liếc mắt trông cô.
"Của chị." một muỗng kem thơm ngát trước mặt, Thẩm Phiên hơi giật mình lùi ra sau một bước, vẻ mặt chột dạ dừng trên mặt cô một giây rồi nhanh chóng dời đi.
Cô không muốn dự sinh nhật cũng không muốn nhìn cảnh mặn nồng của người mình thầm thương, cho nên đứng ở đây. Nhìn từ lúc Sơn Chi trở về đến lúc họ hôn nhau, cảnh tượng đó làm tim cô đau biết bao nhiêu, chỉ là cô còn có thể làm gì ngoài việc đứng yên và trông họ hạnh phúc, còn có thể làm gì khác ngoài ngậm ngùi khóc, cắn răng chịu đựng đây, bây giờ chính cô cũng phải tự phủ nhận, Sơn Chi là một cô gái tốt. Nếu cô ấy không tốt, đã không đến đây, đến trước mặt cô và bảo cô ăn bánh kem này, không một người phụ nữ nào muốn đối xử tốt với tình địch của mình, đáng lý ra Sơn Chi phải ghét cô, hận cô, vì cô đã đả kích, nói những điều không hay khiến cho mối quan hệ của họ rơi vào bế tắc.
Trong thâm tâm Thẩm Phiên giờ đây chỉ còn hổ thẹn.
"Xin lỗi." Cánh môi run rẩy bật thốt ra hai từ và rồi xoay lưng rời đi. Một câu xin lỗi không lý do, không biết cô ấy xin lỗi vì không nhận muỗng kem này hay là xin lỗi cô vì những lời nói hôm đó.
Thẩm Phiên cũng là một người lương thiện, chỉ là cô ấy quá cuồng nhiệt trong tình yêu của mình. Yêu thầm không có lỗi, lỗi là do chính bản thân đã cố chấp trao tình yêu vào nơi vốn biết không có kết quả.
Sau khi Thẩm Phiên rời đi, Sơn Chi cũng không nán lại lâu.
Đỉnh trăng cao cao, ánh sáng càng chói lói. Tiếng gió vi vu kéo đến, một cảm giác lành lạnh bao trùm. Tiệc đã tàn, ai nấy đều phục hồi lại trạng thái bình thường, ai cần đi trực thì đi, ai đi kiểm soát khu vực thì cũng đã lái xe lên đường.
Tống Miên bị kéo ra một nơi khuất, Vị Tư khoanh tay lạnh lùng nhìn anh không hề có biểu cảm nồng nhiệt nào, cứ như muốn băm anh ra thành ngàn vạn mảnh vụn.
"Tống Miên, lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, sau này anh còn tổn thương đến Sơn Chi nữa thì anh sẽ c.h.ế.t dưới tay tôi. Dù có kêu mười tên Tống Miên ra tôi cũng không sợ, địa vị anh cao đến mấy bà đây cũng chẳng để tâm. Nếu để tôi biết, anh làm cô ấy buồn cô ấy khóc, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ đem Sơn Chi rời khỏi anh, nên nhớ, không có anh cậu ấy vẫn còn có tôi."
"Trên đời này, Sơn Chi là người thân nhất của tôi, cho nên tôi sẽ xem thật kỹ, xem anh chịu trách nhiệm với cuộc đời sau này của cậu ấy thế nào."
Tống Miên ôm lấy vai Sơn Chi, cọ cọ lên đỉnh đầu cô, bắt chước giọng điệu bèo nheo thường ngày cô hay làm với anh: "Bạn của em rất đáng sợ đó, bắt nạt cả thiếu tá thì tương lai chỉ có thể là chủ gia đình thôi."
Sơn Chi cười tủm tỉm: "Sau đó anh trả lời thế nào?"
"Anh nói đời này anh chỉ có em, nếu anh làm em thất vọng việc đầu tiên chính là tự b.ắ.n c.h.ế.t mình, không cần chính tay Vị Tư xử c.h.ế.t anh."
"Tống Miên, anh sẽ không để em thất vọng, em tin điều đó."