Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Nứt Con Tim - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-01-25 22:21:09
Lượt xem: 5

"Hôm đó anh đến tìm em, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị cô ta ôm lấy, lúc đó anh đang mang nạng mà cô ta thì ôm rất chặt nếu anh đẩy không ra thì cả hai sẽ ngã xuống, cái tình cảnh đó càng khiến hiểu lầm hơn. Anh bảo cô ta bỏ ra, cô ta không bỏ nên anh chỉ có thể dùng bạo lực thôi. Anh thật sự không có gian díu sau lưng em." 

Sơn Chi hít hít mũi, Tống Miên nhìn bộ dáng này liền biết cô gái này nhất định vẫn còn bất mãn. 

"Anh còn lỗi nào nữa không, hửm?" 

"Cô ấy còn nói, lúc theo đuổi anh, anh đều nhận quà của cô ấy." Cô chu môi uất nghẹn, kéo ống tay áo anh, coi bộ cơn tức giận cũng đã nguôi ngoai mấy phần. 

Tống Miên bất lực, ôm trán thở dài. 

"Anh rèn luyện trong quân đội một thời gian, thói quen cũng từ đó mà hình thành, luôn biết rõ một điều *thứ quý nhất là thức ăn*. Thẩm Phiên có tính khí tiểu thư, cứ mỗi lần anh từ chối liền vứt đồ ăn đi, anh thấy như vậy quá lãng phí nên nhắm mắt nhận bừa rồi chia cho các đồng chí khác, bản thân anh không hề nhận lấy, lời tỏ tình cũng từ chối vô số lần, mấy lần sau cô ta lại đưa đồ đến anh liền cùng cô ta làm một trận ầm trời, từ đó cũng không còn trường hợp quấy rối nữa." 

"Cô ta nói với em là anh đáp trả hả?"

Sơn Chi gật đầu, nấc nghẹn một cái: "Anh nhận thì tức là đồng ý rồi còn gì, anh nhận tấm chân tình của người ta rồi còn gì." 

Khoé môi Tống Miên méo xẹo, gian nan giải thích: "Nhưng anh từ chối rồi mà." 

Lúc đó, Tống Miên cũng chỉ nghĩ đơn giản là không uổng phí đồ ăn thì nhận rồi chia cho người khác, bản thân không đụng vào là chẳng có việc gì, thật không ngờ chuyện lại đi xa như vậy. Tống Miên lúc đó chỉ mới mười tám tuổi, tim chỉ hướng về Tổ quốc, làm gì có kinh nghiệm sâu xa. Không thích thì chia cho người khác, lời từ chối cũng nói rồi, chẳng lẽ Thẩm Phiên không hiểu tiếng người sao? 

Sơn Chi vẫn còn ủy khuất: "Anh ưu tú như vậy, không biết trong lúc không có em ở đây, đã thu hút được bao nhiêu ong bướm rồi." 

Tống Miên trợn cả mắt, anh không nghĩ ngợi liền nói: "Phản bội em là việc làm mà cả đời này anh không dám nghĩ đến."

Anh đưa tay lên, thề rằng: "Nếu anh phản bội em, thì trên chiến trường sẽ bị b.o.m nổ..." lời còn chưa nói xong đã bị bàn tay Sơn Chi che lại. 

"Được rồi, em tin anh." 

"Tặng em nè, không khóc nữa." Tống Miên đau lòng lau nước mắt tèm lem trên mặt Sơn Chi. 

Bó hoa màu trắng tươi tắn trên tay anh xoè trước mặt cô, những hạt mưa còn đọng lại khẽ rơi xuống. Cô tủm tỉm cười, giơ tay nhận lấy. Lúc này ánh nhìn rơi xuống vết trầy xước trên tay anh, cô cau mày lo lắng nhìn, đặt hoa xuống bàn, nắm lấy tay anh xem xét, cất giọng đau lòng nói: "Sao lại thế này?" 

Anh cười cười, băng quơ trả lời: "Vết thương ngoài da thôi, không sao." 

"Không sao cái gì, anh vào trong với em, em băng vết thương lại." 

Thế là Sơn Chi lôi sòng sọc Tống Miên vào trong, một trước một sau mà anh chẳng dám hó hé một lời. Đâu đó trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười thoả mãn. 

"Anh đó, phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ nhiễm trùng, biết chưa?" 

Sơn Chi đi phía trước, miệng không ngừng càm ràm.

"Anh biết rồi." Tống Miên hiếm khi ngoan ngoãn trả lời. 

Không phải anh bất cẩn mà là nơi hoa mọc khó hái quá, muốn hái được nó phải hy sinh chút m.á.u này chút da này, nhưng đổi lại được nụ cười của cô thì anh cũng chấp nhận. 

Sơn Chi trông thấy một thân quần áo ướt đẫm của anh, trong lòng sinh ra áy náy. 

"Anh về thay đồ nhanh, kẻo bị cảm." 

"Sức khoẻ anh tốt lắm, không cảm đâu." 

Chad đi vào, văng một nụ cười không thiện chí về phía anh, vừa sắp bông băng vừa chế giễu nói: "Vết thương ở chân nhiễm trùng cũng không chịu chú ý, bày đặt tốt tốt, tốt cái rắm!" 

Nét mặt Tống Miên hơi hốt hoảng, câu giải thích cũng không trơn tru: "Em, em đừng tin lời cậu ta nói. Em nhìn đi, anh vẫn đi bình thường cơ mà." 

Dứt lời, Tống Miên còn thị phạm đi mấy vòng. 

Sơn Chi nửa tin nửa ngờ. 

Hẳn là đến khi Silas ngây thơ vô số tội vội vàng đi vào, trên tay cầm lấy miếng lót giày đứng trước mặt anh và Sơn Chi thật thà nói: "Đội trưởng, em có mua dùm cho anh miếng lót này nè, êm chân lắm, đảm bảo chân anh sẽ đỡ đau hơn." 

Ngay sau đó, cậu nhóc chứng kiến cảnh đội trưởng lạnh lùng dũng mãnh của mình xanh mặt, đứng yên không nhúc nhích dưới ánh nhìn thân thương của cô bạn gái Sơn Chi. 

Dường như lực sát thương chưa đủ nhiều, cậu có ý tốt giải thích thay: "Chị Sun, chân anh ấy bị nhiễm trùng nặng, lát nữa chị giúp anh ấy xử lý nha, em thấy anh ấy không chịu để cho anh Chad đụng vào, chắc là muốn chị làm rồi. Hì hì." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-88.html.]

Câu cuối cậu nhóc còn nháy mắt dí dỏm trêu. 

Nụ cười âm hiểm của Chad càng bành trướng. 

Trong lều tuy có lạnh nhưng cũng không đến mức run rẩy , anh chỉ cảm thấy dọc sống lưng lạnh toát. Ngay sau đó, ngay vị trí eo đau nhối lên, anh tái xanh cả mặt, chỉ dám chớp mắt, vẻ mặt không tự nhiên cùng với đôi mắt đảo quanh dáo dác, cái mím môi đầy bất tiện. 

Anh nghe cô nói một câu đầy yêu thương và nhẹ nhàng.

"Tống Miên, em ở đây ĐỢI ANH." 

Cô nói tiếng nước B, chỉ có mình Tống Miên hiểu. Chad nhướn mày nhún vai, bá cổ kéo cậu nhóc có tý tuổi đầu này đi ra ngoài tránh đạn. 

"Anh đừng lôi em, em còn muốn nói chuyện với chị ấy." Silas bất mãn, cậu rất thích người chị tên Sun kia, lâu rồi còn chưa được nói chuyện. 

Chad tặc lưỡi, thầm nghĩ đầu óc và phản xạ của chú em nhỏ tuổi này còn quá non nớt, sát khí dày như vậy còn không cảm nhận được nguy hiểm sao.

"Cậu phải cám ơn anh đây, nếu không hôm nay người cậu như tổ ong vò vẽ rồi." 

Silas: "?" 

Khi Tống Miên trở lại, trên người đã thay một bộ đồ mới, sạch sẽ tơm tất. Anh không mang giày mà mang một đôi dép rọ bằng nhựa, không có vớ che giấu, những mụt mủ phồng, vết xước, vết nhiễm trùng lộ ra càng rõ ràng hơn. Sơn Chi cắn lấy môi, đặt khay dụng cụ bên cạnh, xoắn ống quần của anh lên, ở phía trên không nghiêm trọng, chắc là ở cẳng chân dễ dàng tiếp xúc với chất bẩn cho nên mới gây ra tình trạng này. 

"Sơn Chi, anh không cố ý đâu." 

Giọng Tống Miên thều thào, dường như rất sợ cô giận, vừa nói vừa đưa mắt dõi theo. 

"Em biết." 

Cô cùng bông nhỏ một ít thuốc vào, chạm nhẹ lên vết phồng rộp, anh không kêu đau nhưng đôi mày cô lại nhíu chặt, đâu đó ở đáy lòng vô cùng đau. 

Anh xoa xoa đỉnh đầu Sơn Chi, bàn tay ấm nóng cọ cọ vào gò má cô. 

"Khi tạnh mưa anh còn phải đến một nơi lấy khẩu cung, phải bắt hắn khai ra những tổ chức khủng bố còn lại." 

Nhắc đến điều này, Sơn Chi bỗng nhớ ra một điều. Cô vội vàng nói: "Em quên mất, lúc em bị tên kia bắt, ở chỗ đó có một băng nhóm, bọn chúng đuổi theo em nên em mới bị bắt đi." 

"Ở chỗ nào?" 

"Em đi đường tắc ra khỏi hẻm số sáu, ở một con đường mòn nhỏ có một lối đi bị chắn lại, phía dưới có một đường xuống, nếu cứ đi thẳng thì sẽ thấy một ngôi nhà xập xệ, hôm đó em thấy bọn chúng đang nói về các anh." Vốn dĩ cô muốn nói với các anh nhưng do sự việc sau đó xảy ra quá đột ngột, bản thân bị bắt đi, Tống Miên thì bị thương cho nên cô cũng bén quên mất chuyện quan trọng này. Hiện tại nhớ lại, không biết còn kịp hay không. 

Tống Miên *à* một tiếng, sau đó trả lời: "Bạn của em đã nói với Leonard rồi, ngay sau đó bọn chúng bị áp giải đi, hiện tại bị nhốt ở một nơi cùng với những tên phản khác." 

"Vâng." Sơn Chi thổi thổi lên vết thương của Tống Miên rồi dặn dò: "Anh nhớ phải chú ý đó nha." 

"Được." 

Thời tiết mấy hôm nay không quá tốt, sáng nắng chiều mưa, hẳn là hôm nay mới thấy được trời quang mây trắng, hiếm khi có một ngày nắng trời dịu nhẹ, không khí mát mẻ trong lành như vậy. 

Trước lều trại dã chiến có mấy cây cổ thụ nghiêng mình tạo bóng râm. Sơn Chi ngồi xuống, mở vòi nước cùng Tô Tiểu Mai rửa chén, Vị Tư nấu ăn bên kia, hình như có cả Thẩm Phiên. 

Cố Y Y dạo gần đây hay cùng Richer nói chuyện gì đó hoạt hình vô cùng mập mờ, cứ hễ nhắc đến nhau là biểu hiện bọn họ lạ lùng ghê gớm, người thì e thẹn người thù mang bộ dạng lúng túng gãi đầu. Vị Tư cao hứng nói gì mà "Tiến triển cũng nhanh ghê ha, không biết người nào đó còn nói đợi tôi, hứa hẹn với tôi thế mà bỏ tôi, coi có được không chứ." 

Phải công nhận bọn họ tiến triển cũng nhanh thật. Lúc đầu nhìn nhau Cố Y Y còn chưa đến nổi để vào mắt, vậy mà bây giờ đã dính lấy trai nhà người ta rồi. 

Sơn Chi hì hục rửa đũa, Tô Tiểu Mai nhướn người lại, thấp giọng hỏi cô: "Chi này, lúc mà đồng chí Song tỏ tình với cậu, anh ấy nói thế nào mà cậu đồng ý thế?" 

Vấn đề này Sơn Chi hơi ngượng ngùng, niết lấy miếng vải rửa chén: "Thật ra... mình là người tỏ tình trước." 

Cô mất tự nhiên cúi đầu, động tác lau rửa cũng nhanh hơn. 

Tô Tiểu Mai cười mờ ám, bắt đầu cao hứng trêu chọc: "Ây da ây da, thế mà lại đỏ mặt rồi." 

"Cậu hỏi chuyện này có việc gì hả?" Sơn Chi hỏi ngược lại. Lần này Tô Tiểu Mai trở thành người ấp úng, trả lời qua loa cho qua: "Mình tò mò nên hỏi thôi, cũng không có chuyện gì." 

"Ừm." 

Không hiểu sao hôm nay có điều gì đó lạ lùng vô cùng, Sơn Chi cứ nghĩ mãi mà chẳng ra. Đến khi ăn cơm chiều lúc bốn giờ thì mọi chuyện càng chẳng hiểu, Silas nói với cô là một đứa trẻ bị thương cần phải băng bó, nhưng lúc đó cô muốn thay băng vết thương cho Tống Miên, định kêu Cố Y Y đi thay mình, thật không ngờ cậu nhóc này nằng nặc kéo cô đi cho bằng được, cô ngồi trên xe, một giây hít thở cũng gian nan. 

Loading...