Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Nứt Con Tim - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-01-23 22:40:12
Lượt xem: 2

Leonard đứng bên trái, dẫn đầu một tổ binh sĩ chỉa s.ú.n.g về hướng đám khủng bố trước mặt. Ánh mắt liếc nhìn về một góc, bỗng dưng có một đoá hoa trắng phất lên, lắc ba cái. 

Anh nhận được tín hiệu từ Tống Miên, ngay lập tức ra hiệu cho Brian đang sôi m.á.u đối đầu đàm phán. 

Chỉ một nháy mắt ám hiệu, vậy mà đã thành công hiểu nhau. 

"Ok..." Âm điệu Brian kéo dài, tiếp theo đó đạp gã một cái chí mạng ở đũng quần, kèm theo câu chửi thề đã kiềm nén từ rất lâu: 

"Fuck you!" 

"Điều kiện con m* mày!" 

Gã ta đau đớn ôm lấy bộ phận nhảy cảm gục xuống đất, đám đàn em theo sau lơ ngơ mấy giây rồi cùng hoà vào đáp trả, chỉ tiếc là đạn chưa được phát ra đã bị đánh không thương tiếc, không b.ắ.n thì cũng chính là bị lưỡi d.a.o sắc lẹm đoạt mạng hay những đòn đánh phủ đầu không có cơ hội kêu cha gọi mẹ. 

Mấy chục kẻ khủng xăm trổ ghê tởm cùng với thái độ kiêu căng đã c.h.ế.t trong tức tưởi. Chỉ duy nhất một kẻ còn chưa xử lý chính là gã dẫn đầu băng nhóm này. Dường như sự việc xảy ra quá nhanh, gã vừa mới lăn lộn dưới đất chửi trời chửi đất, đợi cơn đau nguôi ngoai thì đàn em một mống cũng không còn. 

Chỉ còn một lực lượng quân đội đang đưa đôi mắt đầy thù hận từ trên nhìn xuống, yết hầu gã lên xuống liên tục, không thể nói rằng: việc đơn độc trên chiến trường luôn luôn có cảm giác sợ hãi không an toàn. 

Và bây giờ chính gã cũng cảm nhận được sự ấm nóng từ nơi nào đó chảy ra. 

Nhìn bãi nước trên mặt đất, Brian cười khẩy, dù không thấy nét mặt hiện tại nhưng điệu bộ chắc chắn ai cũng nhìn ra được sự chế giễu. Một tay anh chống nạnh, một tay cầm lấy súng, dùng nòng s.ú.n.g vỗ vỗ mặt gã, nói: "Đắc ý của mày đâu? Cho tao xem lại cái nào." 

Hai mắt Brian gương cao, không kiềm được nữa, giơ s.ú.n.g đập vào đầu gã mấy cái, m.á.u tuôn ra như đê vỡ. Leonard kéo lấy tay, ý định là bảo dừng lại: "Còn phải lấy khẩu cung hắn để biết những đồng bọn khác đang hoành hành ở đâu nữa." 

Bên này, Tống Miên đã thu xếp ổn thoả, chỉ chờ Chad và Thẩm Phiên sơ cứu vết thương cho bọn nhỏ rồi rời đi. 

Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, lâm râm cho đến nặng hạt, nước mưa lộp độp rơi trên mũ, tiếng rơi càng thêm lớn. Những đồng chí khác vội lấy tấm tăng mưa từ trong balo ra để buộc lên cổ che đi sự ướt át. Bởi vì Thẩm Phiên mới đến, lại thêm thuộc diện quân y nên không chuẩn bị những thứ đó, thứ luôn luôn bên người cũng chỉ có hộp cứu thương. Mặc dù Chad không thích cô ấy, nhưng thân là quân nhân, thân là nam nhân cũng nên nhượng bộ.

Anh đưa tăng mưa sang.

Thẩm Phiên nhìn một cái rồi từ chối: "Lát nữa tôi sẽ dùng chung với Song." 

Chad trợn mắt, không giấu được vẻ chán ghét: "Phá hoại người khác coi bộ vui lắm ha." 

Một câu nói làm cho Thẩm Phiên ngẩn ra, phải đưa mắt nhìn Chad đầy bất động. 

"Cô đòi đi cùng cậu ấy, vậy có chắc là cậu ấy cho cô đi cùng không?" Chad cười cợt nhả: "Cậu ấy chỉ cho phép một người động vào đồ của cậu ấy thôi, và ai thì cô cũng biết rồi đó." 

"Người theo đuổi Song mà làm cho chúng tôi thán phục cũng chỉ mình Sun thôi, còn nói theo kiểu của cô cứ như chỉ cần mở miệng ra một cái là cậu ấy đồng ý liền. Thật không hiểu nổi, cái tin đồn bát quái kia là ai thúc đẩy, đúng là tâm thần!" 

Thẩm Phiên cảm nhận được chính bản thân mình run lên, khớp tay lộ rõ gân xanh. 

Tại sao, tại sao ai cũng theo Sơn Chi? 

Rõ ràng chính cô là người xuất chúng hơn mà. 

Tống Miên và cả những người này đều không phủ nhận thực lực của cô, tại sao chứ? 

"Tôi không cần biết cô ta theo đuổi Song như thế nào, tôi chỉ biết dựa theo thành tựu và thực lực tôi có đều hơn cô ta. Cái mà các anh tán thưởng chắc cũng chỉ có ngoại hình tầm thường, yếu đuối thích cậy đàn ông nhỉ?" Thẩm Phiên nhếch môi, từ trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh lẽo: "Một người phụ nữ không mạnh mẽ chỉ biết dựa vào người đàn ông, không sợ làm gánh nặng sao? Không sợ trở thành kẻ vô dụng sao? Thật nực cười, tôi và anh ấy đều xuất thân là quân nhân, những thứ xuất sắc mà hiếm người có được tôi đều có, nếu so với cô gái kia, phải xem cô ta có xứng đặt lên bàn cân với tôi hay là không." 

Giọng Chad lạnh đi, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Phiên trước mặt: "Cô sai rồi, dù ngoại hình hay tài năng đều không phụ thuộc vào thích hay không thích, thứ có thể cảm hoá được con người cũng chỉ có trái tim và lòng chân thành mà thôi. Bề ngoài cô hoàn hảo toàn diện mà bên trong là một trái tim thối nát thì cảm hoá được tình yêu của ai chứ." 

Mỗi một câu nói ra đều khiến m.á.u trong người Thẩm Phiên lạnh đi. 

"Còn nữa, cô nói cô ấy vô dụng? Lena cô sai rồi. Cô không phải là chúng tôi, người như Sun chính là hình mẫu của chúng tôi. Điều mà cánh đàn ông chúng tôi luôn muốn chính là sự ỷ lại để bản thân trở thành bờ tường vững chắc cho người phụ nữ, cũng chính là cho tương lai sau này. Nếu mạnh mẽ như cô nói thì chúng tôi còn cho rằng mình đang cưới một đàn ông vào nhà cơ đấy. Cô ấy biết khi nào ỷ lại, khi nào cần mạnh mẽ, cách mà cô ấy cố gắng khiến chúng tôi phải bái phục. Phải nói ngược lại một câu..." 

"Đặt lên bàn cân, liệu cô có xứng hay không?" 

Chad vứt tấm tăng mưa xuống, không quan tâm cô ta có cần hay không mà vụt chạy trong mưa. 

Đồ tự luyến này, anh không muốn nhìn tới. 

Hai mắt Thẩm Phiên vằn tơ máu, dưới cơn mưa trút xuống như thác đổ giơ chân tức tối giẫm lên tăng mưa, mặc cho bản thân ướt đẫm, cúi đầu ôm mặt khóc lớn. Dường như Chad đã nói đúng tất cả các điểm yếu cho nên uất ức này không thể làm gì ngoài việc tức giận bật khóc. 

Chad chạy ngang qua Tống Miên, anh giơ tay kéo lấy, nhăn mày hỏi: "Tăng mưa của cậu đâu?" 

Chad chật vật ôm hộp cứu thương trong lòng, mưa làm ướt cả mặt nạ vải này, khiến cho mỗi lần anh hít thở đều có một lượng nước lùa vào mũi.

"Đưa cho Lena rồi." 

"Không đưa người về ư?" Tống Miên vừa nói vừa cởi tăng mưa của chính mình ra, đồ cứu thương rất quan trọng không thể để ướt được. 

"Cô ta lại đặt điều nói xấu em gái Sun của chúng ta, nên tôi bỏ đi về." Chad không chần chừ, với tay lấy, bao trọn hộp cứu thương. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-87.html.]

"Sao không mặc vào?" Bước chân Tống Miên hơi khập khiễng. 

Chad liếc mắt xuống, cao hứng nói: "Dù sao cũng ướt rồi, mặc làm chi." Nhưng thật ra chính bản thân Chad lại không muốn cảnh tượng người có người không, dù sao chiếc tăng mưa này cũng là của Tống Miên, nếu anh ướt thì Chad cũng ướt, ở nơi này chiến sĩ coi nhau là anh em, lều dã chiến coi là nhà chung. 

"Sun nhà cậu hình như rất thích hoa Sơn Chi lắm ấy." Chad vu vơ lên tiếng. 

Đôi mắt Tống Miên liếc ngang, biểu cảm không vui: "Cậu điều tra thông tin cá nhân bạn gái nhà tôi?" 

Nét mặt Chad đông cứng vài giây, sau đó cười ha hả, vỗ vai Tống Miên: "Người anh em, ông đây không có thói dòm ngó vợ bạn. Chuyện là sáng nay có đi ngang qua, nghe Sun nói với một tình nguyện viên mới đến là thích hoa Sơn Chi gì đấy. Mùa này hoa nở nhiều lắm, nên cô ấy mới nói muốn ngắm hoa, mà ở đây nó hơi khó tìm, cậu có muốn hái về tặng không?" 

"Ở đây nhiệm vụ không ít, nào có thời gian đi hái hoa hái ơ, cậu nhảm nhí vừa thôi." Tống Miên khịt mũi đi tiếp. 

Một đoàn xe hướng về phía trước mà chạy, gần ngã rẽ ba đường lại có một chiếc xe chạy chậm tiến độ rồi vẹo sang làn đường khác. 

Chad ngoái đầu, khịt mũi. 

Ừ thì không có thời gian hái hoa hái ơ đồ đó.

Qua mười hai giờ trưa cơn mưa lớn đã dứt nhưng vẫn còn lai rai chưa tạnh. Hình bóng chiếc xe nghiêng ngã tránh ổ gà dần dần tiến gần, sau xe còn có gì đó trắng toát và xanh xanh. 

Dừng hẳn ở trước cửa liền, mấy binh sĩ đang canh gác nhìn thấy vật trên xe liền nảy ra nhiều tò mò và câu hỏi, nhưng không tiện để nói. 

Sơn Chi ở gian bếp bên ngoài, nên dễ bắt gặp Tống Miên trở về. Cô nhìn thấy người anh ướt nhẹp, nước trên người lộp độp rơi xuống, ở giày ống cũng có nước tràn ra theo mỗi bước chân mạnh mẽ hướng về phía cô đi vào. Ở đây chẳng có ai ngoài mấy chàng binh sĩ canh gác, những binh sĩ khác thì tiếp tục khoác tăng mưa đi làm nhiệm vụ. Trời mưa nên các tình nguyện viên không ra khỏi lều. 

Mấy ngày trước, Tần Bối Bối được chính phủ nước A mang về nước do tình trạng của cô ấy quá xấu nên nhà nước cũng hỗ trợ giúp đỡ, cũng do một phần chỉ huy Ui đề nghị bên chính phủ nên họ bấm bụng hỗ trợ. Nếu không, phải đợi đến chiến tranh kết thúc. 

Tay Tống Miên giấu ra sau, dáng vẻ thần thần bí bí. Trên môi vác một nụ cười hoà nhã đi đến trước mặt Sơn Chi, cong mắt tủm tỉm cười nói: "Bé Chi, em đoán xem anh mang thứ gì cho em này." 

Cô muốn mở miệng đáp nhưng hình ảnh cô gái ôm anh khóc lớn ở cạnh con suối hiện ra, dần vặt tim cô, lời nói lại bất chợt nuốt vào trong. Sơn Chi cúi đầu, lau bàn, dường như vẫn không muốn để ý đến anh, cũng không có tâm trạng cùng anh chơi đoán mò. 

Khoé môi vốn dĩ nhiệt tình vui vẻ giờ đây thất vọng xụ xuống, sự vui mừng cũng giảm đi một nửa. Anh cứng đơ người, đối với Sơn Chi dù anh có giận có bực thì cũng dùng một giọng điệu ôn tồn nhất để nói chuyện với cô. 

"Anh có nói khi về sẽ tạ lỗi với em." 

Tống Miên bắt lấy cánh tay Sơn Chi.

"Sơn Chi em nói đi, anh sai ở đâu?... Em yên tâm, anh tuyệt đối không chối bỏ cái sai, chỉ là em có thể nói cho anh biết em không hài lòng anh ở điểm nào không?" 

Đôi mắt Tống Miên đượm buồn, lén nâng mí mắt nhìn cô, dè dặt nói: "Anh sẽ sửa sai, nếu em cảm thấy anh nhận lỗi mà còn bực trong lòng thì anh cho em đánh, cho em mắng có được không?" 

Sơn Chi vẫn không nhúc nhích không trả lời, cứ như không để tâm lời anh nói.

Trong lòng Tống Miên càng cuống cuồng, đưa bó hoa Sơn Chi màu trắng ra trước mặt cô. 

"Hoa này đẹp lắm đó, tên cũng giống em nữa. Anh... Em nhận hoa rồi có thể hết giận anh không..." 

"Tống Miên." Sơn Chi bất ngờ gọi tên anh.

Hai từ Tống Miên nghe sao áp lực nặng nề, khiến hô hấp của anh như trì trệ đi. Ngón tay vốn dĩ đã lạnh sau cơn mưa giờ đây lại run run vì cô gái trước mặt, yết hầu khẽ trượt, đồng tử anh d.a.o động có thứ gì lo sợ hiện trong đôi mắt nghiêm túc kia. 

Cô ngẩng đầu, lúc này anh đã nhìn rõ, hai mắt cô đỏ hoe, dường như không khá hơn anh là bao. Cô cũng có run rẩy, cũng có bất an đau đớn, nhưng không phải vì sợ mà là vì đau lòng và thất vọng. 

Giọng nói dần trở nên không bình thường, nghèn nghẹn uất ức: "Em luôn tin tưởng anh, còn anh đối với em chỉ có lừa dối." 

Đầu óc Tống Miên như ở trên mây, mơ mơ màng màng. 

"Không, không phải, Sơn Chi em nói gì anh không hiểu." 

Sơn Chi bùng nổ, giọng khàn khàn: "Người cùng anh sang nước A là Thẩm Phiên, người anh đích thân mang ra tiền tuyến là Thẩm Phiên, anh từng nói không thích ai đụng vào mình mà chính anh lại cùng Thẩm Phiên ôm ấp trước mặt em. Tống Miên, anh nói đi, em còn lý do gì để tin tưởng anh, lý do gì để tiếp tục giữ mối quan hệ này?" 

Dứt lời cô nghẹn ngào khóc, không muốn nói tiếp cũng không muốn đối mặt, quay người muốn chạy đi nhưng cánh tay bị nắm chặt, cô giãy giụa vùng vẫy muốn né tránh. 

"Em hiểu lầm rồi, Sơn Chi em nghe anh nói." 

Cô mất đi bình tĩnh, bịt chặt tai cái gì cũng không muốn nghe, đau khổ nức nở nói: "Anh đừng nói, em không tin anh, cái gì cũng đừng nói." 

"Đúng là anh cùng cô ta sang nước A nhưng đó là chỉ thị của cấp trên, ba của Thẩm Phiên là một trong những lãnh đạo đưa ra quyết định, nếu anh không đồng ý ông ta sẽ không cho phép anh đi. Sơn Chi, em phải tin anh. Lời anh nói là sự thật." 

"Anh nói dối, lúc em hỏi anh, anh chỉ nói một mình anh đi! Anh còn muốn biện hộ cái gì nữa." 

"Anh không để tâm đến người ngoài lề như cô ta, thì anh liệt kê vào làm gì cho mệt nhọc. Còn việc mang cô ta lên tiền tuyến cũng chính là vì trên đó cần quân y, mà cô ta chẳng biết đường đi nên anh mang cô ta đến, anh đảm bảo ở giữa chỗ ngồi là chiếc vali to đùng, cô ta không chạm một góc áo của anh. Anh thề!"  

"Còn việc kia...." 

"Em nói ôm ấp đó hả?" Anh thở dài một hơi, cúi người, trong mắt đầy sự bất lực. Nâng tay xoa khoé mắt của cô, dùng bàn tay to lớn lau nước mắt trên mặt cô. 

Loading...