Vết Nứt Con Tim - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:27:16
Lượt xem: 7
Sáng nay trời âm u nặng nề, gió không ngừng thổi phần phật, hai bên lều vì vậy mà rung chuyển không ngừng.
Sắp mưa rồi.
"Tôi nói rồi, bất luận hôm nay anh có đứng mười tiếng ở đây tôi cũng không cho anh vào."
Vị Tư đứng giữa lều ngăn cản không cho người trước mặt vào, cho dù chiều cao thua kém cỡ nào cũng không đánh bại được sự cương quyết không nhận nhượng của cô ấy. Trong tay Tống Miên là một tấm chăn dày. Hôm nay trời có mưa, sợ Sơn Chi lạnh nên anh mang chăn sang đây. Kết quả là bị cô gái một mét bảy mươi ba này chặn lại, một bước cũng không tiến nổi.
Chỉ có thể bất lực nói: "Tôi muốn gặp cô ấy, hôm qua đến tận bây giờ cô ấy vẫn không ra khỏi lều, có phải bị bệnh rồi không? Cái kia... Cái kia đã hết chưa? Hay cô ấy đau đến mức không dậy nổi?"
Càng nói càng lo lắng, anh nói ruột thiếu điều muốn dùng một công pháp hạ gục Vị Tư rồi nghênh ngang đi vào, nhưng mà không được, người này là bạn thân của Sơn Chi nhà anh, sau này phù dâu cần có sự góp mặt của cô ấy. Anh không thể lỗ mãng được.
"Chính tôi là người không cho Sơn Chi gặp anh chứ không có bệnh hoạn gì ở đây cả. Tôi nói rồi, hôm nay và kể cả sau này đừng hòng gặp Sơn Chi, tôi thà làm kẻ ác nhốt cô ấy ở trong lều chứ không muốn cho gặp anh!"
"Vị Tư, nếu có mâu thuẫn thì cho họ gặp mặt giải quyết đi, để càng lâu sẽ càng rạn nứt đó." Cố Y Y ở cửa lều, thì thầm nói nhỏ.
"Mình chẳng quan tâm." Vị Tư đáp lại một tiếng lầm bầm.
Anh còn muốn nói nhưng bất ngờ một tiếng báo động của Burnice vang lên vô cùng gấp rút. Tống Miên nhăn mày, chẳng quan tâm cầm hay không cầm, nhét chăn vào tay Vị Tư, tức tốc chạy đi trong tư thế chân khập khiễng không vững. Tống Miên vọt chay vào lều rồi trở ra khi trên vai mang hai cây s.ú.n.g khác nhau. Anh quay đầu bắt gặp Sơn Chi đứng ở cạnh cọc lều, đưa đôi mắt sưng húp nhìn anh, cô nàng khó khăn kia đã rời đi chỉ còn mình cô ngóng trông nhìn anh.
Tống Miên kéo lấy dây súng, chạy ngược lại, dang tay ôm lấy người Sơn Chi, anh cảm nhận được cơ thể cô run lên nhè nhẹ.
Sắc mặt căng thẳng không duy trì nổi mà hoàn toàn phơi bày.
Anh cúi đầu hôn lên mái tóc Sơn Chi, trong đôi đồng tử đen nhánh là một mảng chật vật rối bời hỗn loạn y như cơn mưa bão táp, giọng nói của anh mang theo ảo não muộn phiền, ghé sát vào tai cô thầm thì như nài nỉ:
"Đợi anh về tạ tội có được không?"
"Bất luận đúng sai đều là lỗi của anh."
"Em có thể đánh anh, mắng anh nhưng đừng trốn tránh anh, đừng không để ý đến anh."
"...Sơn Chi, anh không chịu nỗi nữa rồi."
Mắt cô lại cay nồng, cánh mũi phình ra lại muốn khóc.
Cô chỉ cảm thấy bản thân vừa uất ức vừa đau lòng.
Anh không có nhiều thời gian ở lại, lập tức buông cô ra, trao một ánh nhìn luyến tiếc rồi vụt chạy cùng đám đông. Bóng dáng của anh vội vàng phản chiếu trong đôi mắt Sơn Chi, cô thấy anh đi cà nhắc từng bước, rõ ràng vết thương ở chân chưa khỏi hoàn toàn nhưng vẫn mang sự nhiệt huyết ra chiến trường.
Sơn Chi khịt mũi, ôm lấy tấm chăn đi đến dãy lều phía đối diện, vừa liếc mắt vừa đưa tay vén lều bỗng dưng hành động của cô khựng lại, quay người bước đến.
Dưới đất là một cô gái đang cười thật tươi thật hạnh phúc, từng đường nét uyển chuyển phác hoạ đó, cô có thể nhìn rõ đó chính là chính mình, phía dưới có một dòng chữ ngay hàng thẳng lối, được viết bằng tiếng nước B.
[Sơn Chi là tâm, cũng chính là tim]
Là hai thứ mà Tống Miên sống không thể thiếu. Mất đi tâm coi như thần trí rỗng tuếch chẳng có gì. Mất đi tim, tâm còn đó cũng chẳng có ích lợi vì cả người vốn đã chết.
Sơn Chi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bức tranh và dòng chữ dưới đất đến thất hồn.
Tống Miên hì hục chạy đến nơi xảy ra rối loạn, ở cẳng chân đau nhức dường như vết thương lại rách ra rồi. Trên trán đầy mồ hôi thấm ướt cả mặt nạ bằng vải, đồng tử của anh rực đỏ.
Leonard vừa thấy anh đã cau mày, vỗ lấy vai Tống Miên, điệu bộ không an tâm: "Vết thương còn chưa khỏi, cậu ra đây làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-86.html.]
Tống Miên lắc đầu, cầm lấy súng: "Thân là đội trưởng, phải có trách nhiệm."
"Song..." Leonard chỉ mới mở miệng, người trước mặt đã lao đầu vụt chạy.
Địa điểm bọn họ đến chính là nơi công viên, lũ khủng bố kia bắt trẻ em từ năm đến mười hai tuổi, chúng buộc mười đứa nhỏ vào những thanh sắc trên đu quay với độ cao mười mét, còn bọn chúng thì chỉa s.ú.n.g vào từng đứa nhỏ, hành động quá mức tàn bạo. Thậm chí, còn chẳng sợ lực lượng quân đội cho nên mới ngang nhiên ngông cuồng như thế. Tống Miên dẫn đầu đội một chạy đến, Brian ra dấu hiệu bằng tay, ngay lập tức anh cho đội lùi ra chạy sang một hướng khác.
Ở công viên có rất nhiều góc khuất, anh bố trí mỗi chiến sĩ một nơi rồi chính bản thân nằm xuống. Đồng chí Silas áp mặt lên súng, thông qua ống nhòm có thể thấy nét mặt của từng đứa trẻ vô cùng khốn khổ, khóc đến nỗi đỏ cả cổ, nhìn vết m.á.u túa ra từ cánh tay cũng đủ hiểu bọn chúng dùng bao nhiêu sức lực để khống chế bọn nhỏ treo trên cây trụ quay đó.
Silas nhận ra điều bất thường, hốt hoảng lên tiếng: "Đội trưởng, ở góc 115 độ có kẻ dùng d.a.o định cắt dây."
"Tôi biết rồi, phía sau mỗi đứa bé đều có kẻ giữ lấy dây. Nếu như bên Brian đàm phán không thành công thì bọn chúng sẽ cắt dây một bé."
Quả nhiên Tống Miên nói không sai, sau lớp vải sắc mặt Brian nóng nực, không phải do thời tiết mà là do bực tức từ những tên trước mặt mang lại, khớp tay cuộn chặt đến độ thấy cả gân xanh cuồn cuộn nổi lên. Bọn anh đưa ra đàm phán, bọn chúng liên tục đòi hỏi nhiều hơn, cụ thể:
"Muốn thả đám trẻ con trên kia cũng được, cứ thả một đứa thì hai mươi khẩu s.ú.n.g và mười quả lựu đạn."
Điều kiện này quá tham lam, Brian nghiến răng ken két, thấy được sự run rẩy vì tức giận.
"Tao có thể hoán đổi năm khẩu s.ú.n.g cho mày!" Brian cắn răng trợn mắt nhìn hắn mà đối đáp.
"Cuộc chơi này do tao làm chủ, bọn chó Burnice tụi mày không có quyền lựa chọn. Nếu không..." Hắn giơ tay lên, phía sau có tiếng một bé hét toáng, dây thừng khẽ buông rồi túm lại, đây là biểu hiện đe doạ lần đầu, nếu không thoả thuận tính mạng của đứa bé kia nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Trong đầu Brian rối bời.
"Burnice lẫy lừng vậy mà do dự với một điều kiện sao?" Một kẻ đứng chếch bên trái cất giọng đắc ý, đồng tử Brian bốc cháy, nhìn gã kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tống Miên luôn hành động theo tính toán trong đầu, kế hoạch của anh như một ẩn số, không ai biết anh sẽ đưa ra kế hoạch gì khi họp tác chiến, chỉ cần biết trên thương trường có biến cố gì cứ việc nghe theo chỉ thị của anh. Silas thấy cái ngoắc tay của anh, khẽ nâng người rời khỏi vị trí.
"Sang bên kia."
Silas làm theo, vị trí cậu tiếp nhận cách chỗ bọn giữ dây thừng không xa không gần, mà bọn chúng thì đang tập trung xem cuộc đàm phán đắc ý, không hề cảnh giác xung quanh. Lại thêm, động tác nhanh nhẹn dứt khoác không phát ra tiếng động làm cho bọn chúng không hề phát hiện ra những mẫu áo xanh hoà cùng bụi cây cách đó.
Anh quay đầu ra sau khẽ gọi Chad, sắc mặt bỗng khác lạ.
"Cậu dẫn cô ta theo làm gì?"
Chad nhún vai, gian nan giải thích: "Tôi cũng hết cách, Lena nói chức vụ của cô ấy là quân y, thuộc nhóm quân y tác chiến, có quyền theo chúng ta để hỗ trợ."
Dường như bực bội tăng gấp đôi, anh nghiến răng một cái, không thèm để tâm Thẩm Phiên lấp ló theo sau, chỉ huy nhiệm vụ cho Chad: "Cậu sang vị trí bên trái Silas, phụ trách chỗ thứ hai của tên kia."
"Được." Chad thấp người, nhanh nhẹn bò đến sau cây, chỉ kịp thở một giây rồi liếc mắt xem động thái của bọn chúng, khi nhận ra mọi việc vẫn bình thường thì dùng sức nhào sang, ổn định vị trí ngay sau hai giây.
Tống Miên tiếp tục chỉ huy những đồng chí còn lại vào vị trí.
Những kẻ giữ lấy dây thừng đứng ở nhiều góc khác nhau, điều đó tạo nên lợi thế cho kế hoạch lần này. Đầu tiên, anh cùng Silas tiếp cận một kẻ ở gần nhất.
Từ từ áp sát sau lưng mà không vang lên tiếng động nào. Tống Miên vung dao, bịt chặt miệng tên kia, lưỡi d.a.o bóng loáng xẹt một đường trên cỗ, m.á.u lập tức búng ra như c.ắ.t c.ổ gà. Cùng lúc đó, Silas giữ lấy dây thừng, đứng vào vị trí tên kia. Hành động lần này phải thật chuyên nghiệp, không thể sơ xuất, nếu để dây rung lắc hay có điều gì bất thường trên vòng đu kia thì bọn chúng sẽ phát hiện điều kỳ lạ. Mục tiêu thứ hai kết thúc, Chad đảm nhận. Mười tên ngã c.h.ế.t dưới đất sẽ được binh sĩ lôi ra chỗ khác, m.á.u tươi nhuộm ướt cả ống tay áo Tống Miên, vương vã ra cả ống quần.
Ở chân bị thương dâng lên cơn nhức nhối, anh co co chân mấy lần để tập làm quen với cảm giác hiện tại. Thẩm Phiên lòm còm đeo thùng thuốc đứng sau lưng, khẽ nói: "Hay em băng bó sơ qua cho anh để tiện di chuyển có được không?"
"Không cần." Tống Miên trầm giọng đáp, ngữ điệu thập phần lạnh như băng.
Máy tóc ngắn dưới mũ màu xanh khẽ lay chuyển, Thẩm Phiên cắn môi, đứng chôn chân tại chỗ.
"Tao nói rồi, chúng mày không có quyền lựa chọn, bây giờ chấp nhận thì tao thả đám con nít kia ra, còn không thì tụi mày chờ nhặt xác tụi nó đi."