Vết Nứt Con Tim - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:50:06
Lượt xem: 4
Ngồi xuống băng ghế dài, nước mắt không kiềm được mà rơi, thoáng chốc đã ướt đẫm cả mặt. Cô xếp lại những tờ giấy thật ngay ngắn rồi nhét vào túi xách, đưa tay lau đi những giọt nước mắt bất lực trên khuôn mặt, đôi mắt cô đỏ hoe bần thần nhìn dòng người qua lại.
Họ cũng đang tò mò, vì điều gì mà cô gái kia lại khóc thảm thương như vậy?
Là quá uất ức tủi thân hay là đang áp lực một chuyện gì đó?
Không tìm được cách giải quyết, Sơn Chi rầu rĩ chống tay lên gối chôn mặt vào lòng bàn tay mình, lại nhớ đến việc Tống Miên sắp đến tìm, cô vội xoa xoa mắt, lau khô khắp mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, phấn chấn trở lại bình thường.
Không lâu sau.
Xe của Tống Miên vững vàng đậu trước mặt Sơn Chi. Tiếng xe còn chưa tắt, anh bước xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa, Sơn Chi cúi mặt nhanh chóng ngồi vào.
Tống Miên cứ thấy cô có chỗ nào đó là lạ, sau khi ngồi vào ghế lái liền nghiêng người sang, thấp giọng hỏi: "Bé Chi này, em khóc hả?"
Nỗi lo của Sơn Chi bị anh nói trúng, cô rối rít lắc đầu, chớp chớp đôi mắt còn hơi ửng đỏ: "Đâu có đâu, anh nhìn nhầm rồi."
Anh đưa ngón tay cái lên, dán lên khoé mắt cô, nhẹ nhàng xoa: "Nói anh nghe, vì sao lại khóc?"
Nghe thấy giọng nói ân cần của anh, cô hơi mủi lòng, muốn ôm anh khóc thật to, muốn ỷ vào anh, nhưng lại nghĩ còn mấy ngày nữa anh phải lên đường sang nước A, cô không thể khiến anh lo lắng.
Nếu Tống Miên giải quyết chuyện này cho cô, thế nào cũng sẽ trễ chuyến bay, có khi liên lụy anh không được đi.
"Em không có khóc mà, anh nhìn nhầm rồi đó, lúc đợi anh, em bị bụi bay vào mắt đấy."
Tống Miên câu môi, nét mặt cưng chiều, ôm lấy mặt cô lắc lắc: "Vậy anh thổi cho em, thổi cho em nhé."
Dứt lời, anh áp mặt tới, hôn khắp mặt Sơn Chi khiến cô phì cười né tránh. Bị anh hôn hôn, cô nhột liền co rút người lại, tay chống lên n.g.ự.c anh, mạnh mẽ đẩy ra.
Cuối cùng Tống Miên cũng nghiêm túc lái xe.
"Anh dẫn em đi đâu vậy ạ?" Cô chỉnh lại đầu tóc rối mù, khẽ hỏi.
"Dẫn em đi tới một nơi vui chơi, giải tỏa căng thẳng."
Xe vững vàng dừng lại một công viên lớn, hình như đang có dịp lễ nên trang trí vô cùng hoành tráng, trước cổng đặt những nhân vật hoạt hình nổi tiếng.
Sơn Chi bước xuống xe trong sự ngỡ ngàng, một nhân vật mặc đồ đen từ đầu đến chân, không thấy mặt chỉ có một chiếc mặt nạ màu trắng với đôi mắt thâm đen. Đây là nhân vật của bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản - Vùng đất linh hồn.
Còn có những người đội tóc xanh tóc đỏ đầy đủ màu sắc mà cô chẳng biết họ đang hoá trang thành nhân vật nào.
"Anh Miên anh nhìn kìa, là công chúa đó." Cô háo hức hô lên. Nhìn công chúa mặc váy màu vàng đến lấp lánh cả mắt. Mọi buồn phiền đều vứt ra sau đầu, trong mắt chỉ còn chứa sự phấn khích và háo hức.
Tống Miên xùy miệng, cười một cái, kéo tay Sơn Chi sang một cửa hàng thời trang bên cạnh.
"Thưa anh, đây là đồ anh cần."
Anh đưa túi đồ sang cho cô.
Sơn Chi ngẩn ngơ, nhìn đồ trong túi đến ngốc nghếch, mờ mịt hỏi: "Này là gì thế ạ?"
"Em bị ngốc rồi hả, vừa rồi bên ngoài còn chưa làm em tỉnh ngộ ra sao? Hôm nay là Hallowen nên mọi người hoá trang thành nhân vật mình yêu thích. Chẳng phải em nói em thích làm công chúa sao? Mau thay đồ đi, anh dẫn công chúa ngồi xe ngựa bí ngô."
Sơn Chi kinh ngạc mở to mắt, nhưng nghe tới đoạn cưỡi xe ngựa bí ngô của anh, cô cười nứt nẻ: "Anh kiếm đâu ra loại xe đó chứ Tống Miên?"
Anh bày vẻ mặt phiền phức, đẩy cô vào buồng thử đồ, miệng càm ràm: "Nhanh chút đi công chúa, qua mười hai giờ trưa là không có xe chạy nữa đâu."
Giọng nói Sơn Chi vọng ra: "Mười hai giờ đêm cơ mà!"
"Được được được." Anh chịu thua cô rồi.
Sơn Chi bất động nhìn vào gương, không giấu nổi sự xúc động của mình, cô gơm gớm nước mắt.
Người trong gương thật sự là cô sao?
Bộ váy màu vàng bồng bềnh như công chúa mà cô từng ước ao, lãng quên ở hiện tại chìm đ.ấ.m vào quá khứ.
Bên ngoài có người uể oải gọi lên: "Công chúa, em xong chưa công chúa?"
Sơn Chi bừng tỉnh, chớp chớp mắt lau đi khoé mi ướt át, túm lấy làn váy mềm mại di chuyển ra ngoài.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, cả hai không hẹn mà ngước mắt nhìn nhau.
Tống Miên không thua kém, lịch lãm khoác lên người y phục của kỵ sĩ thời xưa, gương mặt tuấn tú giờ lại thêm phần thu hút đặc biệt, anh câu khoé môi, nhìn Sơn Chi xinh đẹp trong bộ váy công chúa do đích thân anh chuẩn bị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-64.html.]
Anh đưa tay đi đến, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên.
Tống Miên câu khoé môi, cười khẽ, ánh mắt xuyến xao nhìn cả thế giới của mình.
Anh khom lưng, thì thầm: "Đi thôi, công chúa."
"Anh Miên, xe ngựa bí ngô của em đâu?" Cô chớp mắt lấp lánh ánh sao nhìn anh đầy mong đợi.
Tống Miên chột dạ, cười trừ, cảm giác gạt con nít thật tội lỗi mà, gãi cổ đầy áy náy: "Bây giờ là ban ngày, xe ngựa bí ngô không xuất hiện."
Sơn Chi chu môi: "Anh chỉ biết lừa gạt em."
Anh đưa tay bẹo má, bộ mặt cưng chiều, nói: "Anh không tìm được xe ngựa bí ngô, nhưng anh tìm được cái này cho em."
Tống Miên dắt tay Sơn Chi đi đến công viên lớn, dòng người tấp nập nhộn nhịp bỗng dưng nhường lối cho hai người, họ xếp thành hai hàng dài dẫn tới sân khấu to lớn được ẩn giấu bây giờ mới được hiện ra.
Ở trung tâm công viên có màn ảnh lớn, đang trình chiếu những tấm ảnh của Sơn Chi, nào là góc nghiêng xinh đẹp khi cô tập trung học tập, hay là những tấm ảnh cô đứng trong nhà bếp cần mẫn nghiên cứu thực đơn, tấm ảnh cô đứng dưới ánh đèn vàng rực bên đường chờ đợi anh tan làm, và còn nhiều khoảnh khắc khác. Sơn Chi nhìn từng ảnh được hiện ra, không kiềm được xúc động cô bịt miệng thầm lặng rơi nước mắt.
Hàng trăm người bên dưới không ngừng dán mắt nhìn lên cô gái cười hạnh phúc trên màn hình lớn, có người còn thậm chí dùng điện thoại quay lại nhân vật chính bởi vì sự xinh đẹp điềm đạm kia.
Cô rưng rưng nước mắt nghẹn ngào xem hết đoạn hình ảnh được chiếu trên màn hình kia.
Tống Miên đặt tay lên đỉnh đầu Sơn Chi, thấp giọng nói: "Em từng nói muốn làm công chúa, và hôm nay em là công chúa xinh đẹp nhất."
Khoé môi anh cong lên, trong mắt chỉ chứa mỗi Sơn Chi. Quả thật, anh rất yêu rất yêu Sơn Chi của anh.
"Nhưng em đừng làm công chúa trong chuyện cổ tích mà hãy làm công chúa của riêng anh, được không?"
Sơn Chi nấc nghẹn, thút thít nghẹn ngào: "Anh đáng ghét, anh đã lên kế hoạch từ lúc nào thế?"
"Từ lúc em nói muốn làm công chúa đó." Anh cười cười: "Nếu mà em đã làm công chúa thì anh cũng nên chọn một thân phận nhỉ."
Tống Miên đưa tay lên, ngẫm nghĩ: "Kỵ sĩ."
Sơn Chi hít lấy cái mũi đỏ mấy cái, giọng nói sau khi khóc trở nên nghẹn ngào: "Vì sao không phải là hoàng tử?"
"Hoàng tử không được tự do yêu đương." Tống Miên ôm Sơn Chi vào lòng, vuốt lấy mái tóc mềm mại, khẽ nói: "Kiếp sau anh sẽ thôi làm quân nhân một kiếp, anh muốn làm kỵ sĩ, kỵ sĩ bảo vệ công chúa của anh."
"Tống Miên, em yêu anh." Cô nghẹn ngào thốt lên, nước mắt vừa thu vào bây giờ lại gơm gớm đọng lại.
**
Thời gian là thứ không thể níu kéo cũng chẳng thể cưỡng cầu, có những thứ quy phục con người nhưng thời gian chưa bao giờ lệ thuộc vào bất kỳ người nào. Ngày qua ngày đã kết thúc, cuối cùng lại lặng lẽ đến.
Ngày Tống Miên ở sân bay, anh rối bời nhìn cô gái nhỏ đang nức nở bịn rịn trong lòng n.g.ự.c mình, anh khó xử chỉ biết nhẹ giọng dỗ dành:
"Bé Chi ngoan nào, anh đã hứa sang đó sẽ gọi cho em mỗi khi rảnh mà. Còn nữa, anh chỉ sang đó trước thôi, mấy ngày sau em cũng sang đấy, đừng khóc mà, khóc ướt hết cả mặt rồi này."
Trên lưng Tống Miên còn đeo một chiếc balo đen hơi phình ra, hành trang không có gì cầu kì, chỉ có một chiếc balo giản đơn. Tống Miên cúi người, nắm lấy bàn tay nhỏ đang níu kéo vạc áo khoác màu đen, xoa xoa từng ngón tay của cô.
"Em khóc như vậy làm sao mà anh nỡ đi đây."
Sơn Chi thút thít, mũi nhỏ đỏ bừng hít từng cái gian nan, nghẹn ngào trả lời: "Em nhớ anh, một phút cũng không muốn rời. Tống Miên của em..." Dường như không còn kiềm nén được nữa, cô oà khóc.
Hôm nay gia đình Tống Miên không ra tiễn anh được, một là vì quá xa, hai là do sức khoẻ yếu không thể đứng quá lâu, bản thân anh cũng không mong họ chen chút nhau ở đây. Sáng sớm, Vương Đình và Đại tá Lương đã đến với anh một lúc, nhưng sau đó lại phải vội vã rời đi bởi vì họ còn việc ở cơ quan.
"Thôi nào, ngoan nào em bé, em khóc xấu quá đi."
Ở sảnh chờ đầy người. Nơi một góc nhỏ của sảnh chờ rộng lớn, cặp đôi trai tài gái sắc lưu luyến chẳng muốn rời nhau, cô gái nhỏ nằm trong lòng n.g.ự.c cự quậy, khóc đến nước mắt tèm lem, còn chàng trai thì chỉ mỉm cười dịu dàng dỗ dành, khung cảnh này có biết bao nhiêu ghen tỵ, có biết bao nhiêu ngọt ngào.
Thẩm Phiên niết lấy góc áo, nhìn đến nỗi mắt cũng đỏ hoe, cô ấy quay lưng, kéo vali rời khỏi sảnh sân bay.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục kiểm tra, soi chiếu an ninh, Tống Miên di chuyển đến khu vực cổng chờ lên máy bay. Cả người Sơn Chi không ngừng di chuyển theo, đôi mắt lóng ngóng nhìn theo bóng dáng của Tống Miên, nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mi, thật sự không nỡ để Tống Miên đi. Cô nấc lên một tiếng, khi thấy anh quay người nhìn mình, cô vừa vui vẻ vừa đau lòng vẩy tay, đến khi anh hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, cánh tay của cô hạ xuống, cả người rũ xuống y như một cái cây héo úa, cô đưa ngón tay lên môi, cắn mạnh một cái, ngăn cản tiếng khóc của mình.
Tống Miên, anh đợi em, em nhất định sẽ đến nước A.
Vé máy bay cũng như hãng máy bay, hoàn toàn là do lãnh đạo sắp xếp, cho nên không trách khỏi việc Tống Miên ngôi cạnh Thẩm Phiên. Cô ngồi bên trong còn anh thì ngồi ở ngoài cạnh lối đi. Từ lúc lên máy bay, anh chẳng để tâm đến Thẩm Phiên, cũng coi như là không khí, cả quá trình chỉ cho người ta một bộ mặt lạnh lùng vô tâm.
Ngay cả lời chỉ dẫn lưu ý của hướng dẫn viên, Tống Miên cũng lười nghe, nghiêng đầu đôi mắt đăm đăm nhìn một điểm không xác định.
Bàn tay đặt trên đùi khẽ co lại, Thẩm Phiên cắn môi dưới, ánh mắt nhìn cửa sổ bên ngoài, đôi lúc lại lén nhìn người bên cạnh, cho đến khi máy bay cất cánh, hít một hơi thật sâu lấy can đảm. Quay sang, hé môi nói: "Tống Miên, cô gái đó... Là, là người bạn gái mà anh nói đến phải không?" Cô nói với vẻ mặt tươi tắn, nhưng nụ cười lại không tự nhiên.
Tống Miên khép hờ mi mắt, ngắn gọn một từ: "Ừm."
"Cô ấy..." Thẩm Phiên ngượng ngập: "Cô ấy rất dễ thương."
"Đừng đánh chủ ý lên bạn gái nhà tôi." Lời nói của anh rất rõ ràng, đừng động vào cô gái của anh.