Vết Nứt Con Tim - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:06:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Sơn Chi tỉnh dậy, nhìn xung quanh chỉ là quang cảnh xa lạ, trên người đã được thay một bộ đồ khác, từng vết thương đã được băng bó cẩn thận. Kí ức trong đầu dần hiện ra khiến cô giật mình thản hốt, cô giật tung phăng tấm mền mỏng ra khỏi người, lao nhanh ra khỏi phòng.
Vừa bước ra cửa đã gặp một người.
Cổ họng Sơn Chi đau nhức, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
"Bác gái."
Mẹ Tống chưa được năm mươi tuổi, thế nhưng giờ khắc này nhìn bà như đã già thêm mười tuổi. Trên người đơn bạc áo tang trắng, đầu buộc vải tang, nét mặt gầy gò hóp sâu, đôi mắt thờ thẫn chỉ toàn nỗi xót thương lệ ngập tràn, bà bước đi nhẹ nhàng mà đầy xót xa về phía cô, ôm cô vào lòng, cất tiếng khóc nghẹn ngào mà nức nở.
Sơn Chi đưa tay ôm chầm lấy, chôn mặt vào vai bà, cũng nghẹn đắng bật khóc.
Thời gian như ngưng đọng, cả hành lang chỉ toàn tiếng khóc đau thương của người ở lại.
Sơn Chi nhớ đến cảnh tượng anh quay đầu, anh nhìn cô tha thiết xót thương.
Dù cách xa nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy.
Nghe thấy,....
Anh đang niệm thầm tên cô.
"Sơn Chi, Anh... xin... lỗi."
Năm từ này so với những câu xin lỗi anh từng nói, đau đớn gấp trăm lần.
Mẹ Tống dắt Sơn Chi đến một nơi, bước chân cô nặng nhọc di chuyển.
Trước mắt chỉ phủ đầy mảnh vải trắng xoá cùng hoa tươi mà u sầu, không gian ảm đạm đau thương bao trùm, tiếng khóc nhỏ bé cùng gào thét đan xen. Bà nội Tống ngồi dưới đất không ngừng ôm n.g.ự.c khóc lớn, đập tay xuống nền gạch lạnh tanh mà khóc đến mức tâm can phế liệt, ba Tống với vành mắt đỏ âu đứng bên cạnh, kiềm nén cỗ xót xa ôm lấy bả vai bà.
"Cháu tôi đi với hình hài nguyên vẹn, đến khi về chỉ còn m.á.u thịt nát tan, Miên ơi con bảo bà làm sao có thể chấp nhận đây, con ơi..."
Tiếng nói ai oán của bà nội không ngừng giày xé trái tim cô.
Sơn Chi nặng nề đi vào, những người mặc áo tang trắng xoá, đứng cúi mặt không ngừng nén tiếng khóc thương đau. Cô đờ đẫn đứng ở giữa linh đường, gương mắt nhìn khói nhang rồi di ảnh người quân nhân quen thuộc.
Đó là Tống Miên của cô...
Hốc mắt Sơn Chi đau nhói, trong đôi đồng tử chỉ có mỗi đau đớn xót xa, cô cứ mặc nhiên đứng đó như người vô hồn, chân như đổ trì không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
"Đến khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ bồi thường cho em bằng một lễ đường linh đình, chịu không?"
Một câu nói chân thành vang vảnh, Sơn Chi lê từng bước chân nặng nề khó nhọc nhích lên từng bước nhỏ, cánh môi cô run rẩy, cổ họng đau nghẹn.
Sẽ làm lễ đường linh đình.
Chịu không...
Trái tim cô co thắt dữ dội, muốn bóp nghẹt hơi thở nặng nề này, muốn một đường bóp c.h.ế.t cô. Hốc mắt Sơn Chi đỏ bừng sưng húp, gương mặt phờ phạc hốc hác, cô nhìn vào di ảnh phía trước, khàn đặc giọng nức nở nghẹn ngào mà tủi thân thốt lên:
"Đây không phải lễ đường của chúng ta..." Cánh môi cô run lên: "... đây là lễ tang, lễ tang của anh mà."
"Sao anh có thể..." Cô khóc nghẹn ngào: "Có thể bỏ em lại chứ Tống Miên... Sao có thể."
Tống Miên anh từng hứa, hứa với em rất nhiều.
Anh từng hỏi, hỏi em thật nhiều điều.
Cho em ước hẹn tựa như biển trời bao la.
Em chỉ đợi, đợi một ngày tất cả đều trở thành hiện thực, bởi em tin, tin rằng: Anh sẽ mang toàn bộ những điều đó thành hiện thực.
Nhưng biển trời bao la không chỉ rộng mà còn sâu, mang toàn bộ nhấn chìm xuống tận đại dương mênh mông.
Đến khi bước chân cô dừng lại trước tấm ảnh nghiêm nghị của người đàn ông cô yêu, trái tim đã ê ỉ tê dại, không chỉ đánh, bóp, mà còn dùng d.a.o rạch thật nhiều nhát vào nó, để nó vĩnh viễn không quên cảm giác đau thương của ngày hôm nay.
Sơn Chi nhấc khoé môi, nhìn anh ôn tồn cười.
"Anh Miên, anh về tới nhà rồi."
Ở đây có gia đình, có người thầy, có anh em, có chiến hữu, có cả em nữa.
Nhưng anh thì không có.
Thứ anh để lại cho mọi người là thân xác không phân biệt rõ ràng, là nắm đất hoà cùng m.á.u tanh.
Anh để lại cho mọi người cái đau không tày nào chấp nhận.
Anh để lại cho em trái tim c.h.ế.t lặng và hoàng hôn không còn sắc màu.
Sơn Chi siết lấy n.g.ự.c áo trái, khốn khổ nói khẽ:
"Tống Miên, anh đi rồi, anh để lại một vết nứt ở tim em đây này, nó đang đau lên, em đau c.h.ế.t mất, anh có biết không?"
Gương mặt quen thuộc của Clinton, Chad, Silas và cả Bernie ở bên cạnh. Từ đầu chí cuối chỉ có thể cúi đầu bóp chặt bàn tay.
Ba ngày Sơn Chi quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, không ăn không ngủ, quỳ bên cạnh chiếc hòm lưu trữ m.á.u thịt không phân định là của anh hay là của những ai.
Chí ít trong đó còn có một chút của anh.
Hai mắt đờ đẫn không hồn nhìn lên di ảnh trên đầu, không nói không rằng, đem toàn bộ linh hồn đặt lên trên cao kia. Ngày hạ quan tài xuống nơi đất lạnh lẽo, Sơn Chi không biết mình đã đi như thế nào, chỉ biết mặc cho người ta dẫn dắt, cơ thể gầy gò ốm yếu lảo đảo dựa vào người bên cạnh để có thể đứng vững vàng hơn.
Quan tài hạ xuống, lớp đất phủ lên.
Từ nay không còn ai nhắc đến Tống Miên tốt bụng hay giúp đỡ mọi người mà chỉ còn người chiến sĩ có công lao to lớn tên Tống Miên đã chết.
Chết ở xứ người xa lạ.
Chết không toàn thây.
Mọi người ở lại xả tang, còn Sơn Chi vô hồn yên lặng rời khỏi nơi chất chứa đầy thương đau đó.
Cuộc đời Sơn Chi bi thương kéo dài, mấy tháng trước bà nội ra đi, một cú sốc chưa kịp vơi đã thêm một cú sốc lớn hơn. Hai người quan trọng nhất đều lần lượt bỏ rơi Sơn Chi.
Bà nội hứa với cô, sẽ làm chỗ dựa nhưng bà không thể làm, phó thác điều đó cho chàng trai bà nội tín nhiệm tin tưởng.
Chàng trai đó cũng hứa, sẽ bảo vệ, sẽ làm gia đình của cô, nhưng giờ đây anh cũng đã không còn.
Vậy Sơn Chi bỏ đâu, rồi ai sẽ bảo vệ Sơn Chi nữa.
Có phải là cô không đáng được bảo vệ hay không?
Cô co người, dùng hai bàn tay không ngừng ôm lấy bắp tay, lần lượt người ra đi, bên cạnh cô cũng chỉ còn sự lạnh lẽo bủa vây.
Ánh nắng buổi chiều hắt xuống, tạo nên cái bóng đen dài, cô từng nhớ, bên cạnh cô lúc nào cũng sẽ có hai chiếc bóng đi đôi, nhưng bây giờ chỉ còn một mà thôi.
Từ sung túc cho đến cô đơn, nhấc đầu lên nhìn đường cũng chỉ toàn hình ảnh hai người in khắp nẻo đường, cúi đầu nhìn xuống lại chỉ có một mình cô trên con đường rộng lớn tấp nập.
Dưới ánh chiều vàng nhạt ấm áp hôm nay, cả người Sơn Chi chỉ cảm thấy dòng chảy lạnh lẽo đang bao vây từng tế bào trong người mình.
Như đứt đoạn, như cào xé, rạn nứt và vỡ tung.
Chiều tà tháng năm của người chiến sĩ lần đầu cô gặp, rực rỡ bao nhiêu thì chiều tà của khắc này lại ảm đạm tan thương bấy nhiêu.
Thậm chí, trong mắt cô hoàng hôn đó đã không còn sắc màu.
Nơi này giờ đây lưu lại một bóng hình người lính nhiệt huyết năm nào, rồi tất cả cuối cùng cũng chỉ còn là hồi ức dĩ vãng.
Tống Miên của cô.
Không chỉ để lại nhiệt huyết mà còn đặt lại từng mảnh xương đứt đoạn, linh hồn vỡ nát ở lại nước A mà anh dốc hết sức mình.
Cô vĩnh viễn không thể quên, dòng m.á.u nóng hổi hoà cùng cát bụi ấy, sự đau đớn tan thương làm nhoè cả đôi mắt này. Cánh môi cô như bị thứ gì làm cho đông cứng, cố gắng bật thốt nhưng chẳng có một âm lời nào phát ra. Cô căng cứng cả người, hai mắt lưng tròng, khoé mi u sầu như có giọt mưa níu kéo đọng trên cuống lá, cuối cùng nặng trĩu mà rơi.
Sơn Chi mất hồn đi dưới ánh nắng chiều rực rỡ, cô thẩn thờ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rực sắc màu đỏ cam, lại nhớ về chàng trai đứng dưới ánh hoàng hôn ngày ấy, quay đầu nhìn cô đầy âu yếm, Sơn Chi đưa tay lên, khẽ chạm vào gương mặt mình nhớ nhung, nước mắt lại bắt đầu tuôn trào, run rẩy tha thiết nhớ thương kêu lên: "Tống Miên... đừng bỏ em."
Đáp lại lời nói của cô là hình bóng bóng người chiến sĩ theo gió mà biến mất.
Hoàng hôn còn đó, nhưng không thấy Tống Miên của cô nữa rồi.
Cô chạy theo, cố gắng dùng tay nắm lấy.
"... Tống Miên."
Từ nhịp run rẩy đến tuyệt vọng đỉnh điểm, cô như mất đi lý trí, cả khuôn mặt đau khổ, khóc càng ngày càng lớn, kèm theo đó là đau thương gọi tên anh.
Đáng tiếc, trong tay cô chẳng còn thứ gì.
Áng mây trôi đi, thời gian mang từng ngày từng ngày lật qua trang sổ mới. Kể từ khi lễ tang kết thúc, Sơn Chi trở về căn trọ trật hẹp, ngày ngày đều ở trong đó, không hề mở cửa cho ánh nắng rọi vào.
Cô cũng không biết giờ đây sự sống là gì.
Có cần thiết hay không.
Đến khi hai tháng trôi qua, cánh cửa tưởng chừng như không bao giờ mở, giờ khắc này lại cõ kẹt vang lên, là thứ âm thanh đóng băng rất lâu, lâu ngày hoạt động.
Hai mắt Sơn Chi chỉ mang màu ảm đạm, cả người gầy guộc, một làn gió trôi qua cũng có thể làm cô lảo đảo.
Ánh nắng làm cô phải híp mắt, ưỡn người hoạt động gân cốt. Cô lại đi vào nhà, tùy tiện thay một bộ đồ mới, cầm lấy túi xách ở trong ngăn tủ, nhoẻo miệng cười một cái.
Vòng sang mấy con đường lớn, dừng chân ở một tiệm váy cưới, cô bước chân vào, chẳng mấy chốc lại rời đi. Đôi chân không mỏi lại tiếp tục, hẳn cho đến khi đến một nơi được đón chào bằng một câu hiếu khách.
"Studio chụp ảnh xin chào."
Nắng trưa gay gắt lên cao, Sơn Chi ra khỏi tiệm cũng đã lủ khủ vài món đồ to đùng. Cô nâng niu ra sức đỡ lấy, không cho bất kì góc cạnh nào bị nhăn nhúm hay dính bẩn.
Ngày mới lại bắt đầu, mấy ngày hôm nay cô cứ bận rộn đi đi về về, cho đến khi chủ trọ phải bật thốt lời hỏi thăm.
Sơn Chi cầm túi đồ to đùng, cười cười nói:
"Hôm nay là đám cưới của em, khi nào xong em sẽ cho chị xem ảnh cưới nha."
Chủ trọ cho rằng đối tượng là người đàn ông kia, liền tươi cười chúc mừng.
Lễ đường toàn là hoa tươi đủ sắc màu, cô dâu khoát lên mình bộ váy cưới màu trắng đơn giản nhưng xinh đẹp.
Không khách mời, không gia đình hai họ.
Chỉ có cô và chỗ trống bên cạnh.
Nhưng trên tay cô cầm một tấm di ảnh.
Khung cảnh hiu quạnh đến nỗi cha xứ cũng phải lúng túng, nhưng chứng kiến nụ cười đó, lại không nỡ. Nhìn cô dâu ở trước mặt, ông thở dài lắc đầu.
Là cô gái mệnh khổ.
Toàn bộ quá trình, Sơn Chi tự mình làm hết tất cả.
Lễ đường, chủ hôn, nhẫn cưới, đều là một mình cô chuẩn bị.
Không có hôn thú, chỉ có đám cưới đơn giản chứng kiến cuộc tình tang thương của chúng ta.
Chúc cho mỗi người chúng ta đều hạnh phúc và vui vẻ.
Thì ra lễ đường hoàn hảo trong trí nhớ của cô cũng chỉ là những si mộng viễn vong mà thôi.
Khung cảnh lúc đó lung linh hạnh phúc bao nhiêu thì hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.
Ba tháng lại trôi qua không níu kéo, chỉ là vết thương càng ngày càng sâu, đau đến nỗi cô quên luôn quá khứ và thực tại cũng chỉ là những nét vẽ mơ hồ tự đặt bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-111.html.]
Cô như bị hố sâu hút vào, mà bản thân cũng không kháng cự, chỉ biết hố sâu đó khiến cô quên đi những cảm giác đau đớn xé nát ruột gan, chỉ biết hố sâu đó không làm cô phải nhối đau, nó khiến cô vui vẻ, trong hố sâu ngàn trượng có cả người mà cô yêu. Cho nên, hố sâu này không thể vượt, chi bằng sống ở trong đó cả một đời. Có như vậy mới không thấy đau, không thấy nhói.
Làn gió mát thổi đến, mang mái tóc ngắn vén lên, Sơn Chi đưa tay giữ lấy. Không biết bản thân đã đi qua bao nhiêu đoạn đường, cô ngước mắt lên, đối diện là trại trẻ mồ côi. Không hiểu sao bước chân cô lại không ngừng tiến lên, đến khi dừng chân bên hàng rào màu xanh, đứng bên ngoài trông vào những đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ bên trong, bọn nhỏ đang chơi đuổi bắt, tiếng cười ngây ngô khanh khách vang lên làm người ta cũng phải cười theo. Khoé môi Sơn Chi hơi cong lên, tâm tình bị ảnh hưởng theo.
Dừng chân ghé thăm một lúc, Sơn Chi vốn muốn rời đi, nhưng ở một góc nhỏ, có một cô bé đang cặm cụi dùng nhánh cây vẽ xuống đất. Tựa như thế giới của những đứa trẻ đang cười, và với đứa trẻ cô đơn đó là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Không hiểu ai đã thôi thúc, khiến chân Sơn Chi bước vào cánh cổng trại mồ côi.
Hỏi qua mới biết, cô bé đó ba tuổi, từ khi sinh ra đã bị bỏ trước cổng trại mồ côi, dì đó cho hay là lúc bế bé gái này lên, bé chẳng khóc chẳng kêu, cơ thể đỏ bừng, đôi môi tím tái, chỉ đưa môi mắt nhìn rồi không động. Dần lớn lên, cô bé lại không thích nói chuyện, cũng chẳng chơi với các anh chị em khác, mỗi lần đến giờ chơi sẽ tự tìm một góc vẽ vời, duy trì khoảng cách dần đà khiến người khác không thích, bị cô lập.
Trẻ con hai tuổi sẽ bập bẹ nói được, còn bé gái này không phải không biết nói, mà là không muốn nói. Đây là dấu hiệu của bệnh, các dì khác có dẫn bé đi khám, bác sĩ nói *Cô bé có khuynh hướng trầm cảm, không muốn nói chuyện với bất cứ ai, chỉ muốn cô lập bản thân*
Nhìn bóng lưng lủi thủi đáng thương, lòng Sơn Chi quả thật rất đau. Cô tiến tới, tụi nhỏ thấy người lạ đi vào, cho rằng là đến thăm và cho kẹo liền ngoan ngoãn chạy ào tới, bu quanh Sơn Chi, bé thì ôm chân, bé thì nháo nháo kéo tay.
Cô không phiền, cảm thấy các bé đều đáng yêu.
Khoé mắt cô liếc sang, các bé khác đều hào hứng để mong có bánh kẹo, vậy mà cô bé kia một cái nhìn cũng không có.
Sơn Chi mím môi, nói với các bé lần sau sẽ mang quà bánh đến.
Cô đi đến gần hơn, ngồi xuống ngay bên cạnh.
Cảm giác có hơi thở ập tới, cô bé hơi kinh ngạc nhìn lên, chỉ trong mấy giây lại cụp mắt, nhích người ra xa. Sơn Chi nhìn thấy rõ sự bài xích của cô bé, không chỉ hành động mà trong đôi mắt cũng ngập tràn sự lạnh nhạt ảm đạm.
"Xin chào cô bé dễ thương, cháu tên là gì đây?"
"..."
Đáp lại Sơn Chi cũng chỉ là tiếng ngoạch ngoặc từ nhành cây mà cô bé tùy tiện vẽ trên mặt đất.
Không vì thế mà cô từ bỏ, tiếp tục hỏi: "Cháu thích vẽ như vậy, lần sau đến cô mua cho cháu bộ vẽ có chịu không?"
Cô bé không trả lời.
Đối với những câu hỏi tiếp theo, hành động kia vẫn một mực duy trì, thậm chí vì Sơn Chi hỏi quá nhiều khiến cô bé phải vứt cây mà rời đi.
Cô thở dài.
Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba, bảy ngày trong tuần cô đều vác lủ khủ đồ ăn vặt đến.
Các bé nhận bánh xong sẽ ngoan ngoãn nói: "Tiểu Niệm kia ở bên cầu tuột, lại vẽ ạ."
Hành động của cô khiến cho tụi nhỏ quen thuộc đến vậy, chứng tỏ cô đã đến đây không ít lần, đến đây cũng vì vật nhỏ đáng yêu kia.
Hôm nay kẹt xe nên cô đến hơi trễ, vội vàng nhét kẹo đủ sắc màu vào túi xách.
Biết chắc cô bé không cần, nhưng cô vẫn sẽ chừa phần.
Ở bên cầu tuột màu xanh có dáng người nhỏ xinh đang cụm cụi di chuyển tay.
Bộ vẽ tranh Sơn Chi mua tặng cho bé, bé cũng không dùng tới, bị bạn khác lấy mất rồi.
Con nít dù vô tâm đến đâu cũng không bao giờ có thể giữ mãi khoảng cách như mấy ngày đầu. Tiểu Niệm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn một cái, dường như trong mắt có nét vui mừng, cái ánh mắt đó so với lần đầu gặp đã có chút thay đổi.
Nếu lần đầu gặp là sự lạnh lùng xa cách thì giờ đây lại pha chút linh hoạt, vui vẻ.
Tiểu Niệm giấu sự vui vẻ trong lòng, quay mặt đi không nhìn nữa.
Thật may là dì đến.
Ở cầu tuột có thể ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, có thể biết được bóng dáng của người kia.
Người mà cô bé đợi chờ.
Sơn Chi nhặt một cành cây, ngồi khụy xuống đối diện với bé, cánh tay tùy ý vẽ vời.
Cô đưa một cây kẹo đến, tưởng rằng phải chuẩn bị tâm lý buồn rầu, không ngờ cô bé lại dang tay ra và nhận lấy.
Nét mặt cô từ kinh ngạc rồi vui mừng.
Cười ra tiếng.
"Tiểu Niệm, cháu có muốn rời khỏi đây không?"
Cánh tay đang vẽ của Tiểu Niệm khựng lại, ánh mắt nhìn chầm chầm xuống đất.
"Có muốn về nhà với dì không?"
"Dì sẽ là gia đình của cháu."
"Sẽ là mẹ của cháu."
Hai mắt Tiểu Niệm nóng lên, cúp mắt, cúi đầu thật sâu, giấu đi nước mắt của mình.
Cô bé từng thấy các bạn, các anh chị được ba mẹ ruột đón về.
Chỉ cần thấy được cảnh đó, bé luôn tự hỏi.
Ba mẹ ở đâu?
Khi nào đến đón con?
Mấy dì nói, tan học ba mẹ sẽ đến đón con.
Một ngày đi học chỉ có mấy tiếng là được ra về. Con đã ở đây ba năm rồi, đã kết thúc bao nhiêu lần tan học rồi, sao ba mẹ vẫn chưa đến đón con.
Người trước mặt không biết là mẹ ruột hay mẹ nuôi, bé chỉ biết.
Thì ra đây là cảm giác được nhận lại, được ba mẹ đón sau mỗi giờ học.
Nhưng... dì có bỏ bé không?
Bé không muốn tan học lại phải đợi nữa.
"Tiểu Niệm, con có muốn cùng dì về nhà không?"
Trên đầu cô bé vang lên tiếng nói dịu dàng ôn nhu, trước mặt lại xuất hiện một bàn tay ấm áp đang chìa về phía bé.
Bé chần chừ giơ tay ra, rụt tay rồi không dám đặt lên, hành động lập đi lập lại mấy lần, chủ nhân bàn tay kia vẫn rất kiên nhẫn đợi chờ, không vội vàng. Cuối cùng cô bé đặt lên.
Trong lòng rung rinh lan toả sự ấm áp.
Hoá ra đây là hơi ấm của một người mẹ.
Sóng mũi bé cay cay, bắt đầu không nhịn được mà tuôn trào.
Sơn Chi đưa mặt tới, cong môi cười, giọng nói ấm áp vang lên.
"Bé con đừng khóc, mẹ đưa con về nhà, ở đó có cả ba nữa."
Cánh môi bé run run, mím môi rồi cắn chặt kiềm nén thứ gì đó thật khó nhọc, rất lâu sau bé gồng mình nói:
"... Mẹ."
"Mẹ, mẹ ơi."
Sơn Chi giật mình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vui mừng nhoẻo miệng cười ra tiếng, ôm bé vào lòng.
"Ừm, mẹ đây."
Tiểu Niệm ôm chặt lấy cổ mẹ, không ngừng khóc, bao nhiêu năm đè nén sự tủi thân, cô đơn, đủ loại cảm xúc khó tả, giờ đây tức tưởi ồ ạt mà đồng loạt biểu hiện ra ngoài.
"...Mẹ, mẹ."
Một tiếng mẹ không ngừng được bé thốt ra, từ rất lâu bé đã muốn kêu, muốn biết cảm giác khi thốt ra từ đó là cảm giác gì, nhưng mà bé không có mẹ, bé kêu cho ai nghe đây.
Giờ đây bé có mẹ rồi, bao nhiêu cảm xúc đều là lần đầu được thử qua.
Hoàn thành thủ tục nhận nuôi, Sơn Chi bắt xe trở về căn trọ nhỏ của mình. Tiểu Niệm nhìn hoàn cảnh xa lạ, bé không cảm giác khó hoà nhập mà thay vào đó là sự ấm áp, ở đâu có mẹ, bé sẽ thích ở đó.
"Niệm Niệm, ở đây chật quá đúng không con?"
"Vài bữa nữa gia đình chúng ta sẽ chuyển sang nơi khác, một nơi thật tốt đẹp."
Đôi mắt Tiểu Niệm không ngừng quét quanh phòng, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bé hỏi: "Ba đâu rồi ạ?"
Sơn Chi khụy gối xuống, nắm lấy hai bả vai bé, ôn tồn bảo: "Ba của con đi làm xa rồi, chỉ có hai mẹ con chúng ta thôi, khi nào có dịp nghỉ phép, ba sẽ trở về."
Tiểu Niệm tin là thật, liền gật đầu.
Số tiền thưởng của nước A và nước B và cả quốc tế dành cho tình nguyện viên vô cùng nhiều, lại thêm tiền trao thưởng, khích lệ của những bệnh viện khác đủ dư dả để cho Sơn Chi sang một nơi ở mới, một hoàn cảnh tốt đẹp hơn.
Thành phố Hạ Ưu bốn mùa tươi đẹp, mùa hè không nóng, mùa đông chỉ hơi se lạnh, quả thật là thành phố mà Sơn Chi muốn sống.
Thành phố Hà bao nhiêu thương đau, khiến cho Sơn Chi không thể chịu đựng nỗi.
Một tháng rồi hai tháng, quen với nhịp sống ở nơi đây, rồi đến một ngày.
Sơn Chi bỗng dưng háo hức kéo tay Tiểu Niệm ra ngoài cửa, vui vẻ chỉ về phía trước: "Con xem, là ba kìa, ba đã trở về rồi đó."
Trong lòng Tiểu Niệm vô cùng mong chờ rướn người về phía trước, nhìn theo hướng của mẹ. Trong đầu phác hoạ ra khuôn mặt mà mẹ Chi cho bé xem, người đàn ông tuấn tú ở trong ảnh mà mẹ bày biện khắp căn nhà ấm áp.
Bé rất mong chờ, rất muốn nhìn ba ba, bé sẽ thấy gương mặt mà bé luôn ao ước trong tưởng tượng.
Thời gian trôi qua mau thật mau, hình bóng đó vẫn chưa xuất hiện mà mẹ của bé ở bên cạnh không ngừng nhoẻo miệng cười, còn Tiểu Niệm từ hân hoan náo nức cho đến đờ đẫn, cảm xúc lẫn lộn đan xen.
Tiểu Niệm ngờ nghệch.
Rõ ràng phía trước đâu có ai, tại sao mẹ lại trông vui mừng như thế.
Gương mặt kia không có ở trước mặt bé.
Tiểu Niệm quay đầu, nhìn những khung ảnh đặt ở nhà khách và gần cửa sổ, rồi lại nhìn nét mặt vui tươi của mẹ, trong lòng bé ngổn ngang những tia cảm xúc phức tạp.
Bé ngẩng đầu, nhìn về khoảnh hư không phía trước, dè dặt hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con không nhìn thấy ba."
Mang nụ cười trên môi, Sơn Chi kéo bé sang, thậm chí bế lên, chỉ chỉ một khoảng trống không trước mắt, mỉm cười nói:
"Ba đứng đây nè."
"Con chào ba đi."
Tiểu Niệm đưa đôi mắt tròn xoe nhìn, bé nhắm mắt rồi lại xoa mắt, cố gắng nhìn, có thể là do mắt bé hoa rồi, không thấy ba, cho nên bé phải xoa mắt thật nhiều lần, như vậy sẽ như lời của mẹ nói, ba đang ở trước mặt bé.
Đáng tiếc, cho dù có dù mọi hình thức, phía trước vẫn là khoảng hư không, chẳng có ba như lời mẹ nói.
Bé nhìn khoé môi mẹ cười, đó là nụ cười hạnh phúc vui vẻ mà chân thành, bé định nói gì đó, nhưng bên tai bé lại nghe tiếng cười nói của mẹ.
"Anh đi làm xa như vậy chắc mệt rồi, mau vào nhà đi, hôm nay em có làm món tôm anh thích ăn nhất đó."
Thậm chí Tiểu Niệm nhìn thấy bàn tay đưa đẩy của mẹ đặt lên khoảng hư không kia.
Đôi mắt Tiểu Niệm ngập tràn sự khó hiểu cùng cảm giác sợ sệt.
Mẹ, đây là như thế nào?
Ở đây không có... ba.