Vết Nứt Con Tim - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-04-25 13:22:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ cười trên khuôn mặt Sơn Chi đóng băng hoàn toàn, gương mặt ngơ ngác, cô bất tri bất giác nhìn Clinton thật lâu.
Cậu bị ánh nhìn đó làm cho đau đớn, nhưng cậu phải tiếp tục nói:
"Mỗi năm chúng tôi đều sang nước B viếng thăm cậu ấy."
Trái tim Sơn Chi vào giờ khắc này như bị ai dùng d.a.o đ.â.m mạnh vào, dùng lưỡi d.a.o c.h.é.m thành những mảnh linh hồn thật nhỏ.
Nó nhói lên, vô cùng đau đớn.
"Đây là năm thứ ba cậu ấy rời khỏi thế gian này."
Mỗi câu người nọ thốt ra, dường như trở thành hồi chuông cảnh tỉnh câu phút giây này.
"Không, không phải đâu..." Gương mặt nhỏ bé tái nhợt, cánh môi run rẩy liên tục phủ nhận: "Các người nói cái gì thế, Tống Miên đang ngồi trước mặt tôi, anh ấy ở ngay trước mắt các người mà, sao lại nói anh ấy c.h.ế.t rồi!"
Cô không giữ nổi bình tĩnh mà chỉ vào chiếc ghế đối diện, tức giận nhìn hai người nói. Từng tế bào trong cơ thể đều đồng loạt lên án, run rẩy, động thái này không phải vì tức giận mà giống như bản thân đang đối diện với hiện thực thi hữu.
Niệm Niệm bất giác sợ hãi, lần đầu nhìn thấy mẹ có hành động quá mức và không lý trí như vậy, lần đầu chứng kiến mẹ mất bình tĩnh làm cô bé run sợ, kéo cánh tay mẹ, rón rén nép vào, vành mắt cũng đỏ lên.
Mẹ và hai người trước mặt này nói gì cô không hiểu, thứ ngôn ngữ đó cô giáo chưa dạy cho bé, bé cho rằng hai người này bắt nạt mẹ, vì thế càng sợ hãi hơn.
Nhận thấy sự hiện diện nhỏ bé bên cạnh, cô nhìn sang, tâm tình lại trở nên kích động hơn, chỉ vào Niệm Niệm, ngân cao giọng nói với hai người bọn họ: "Các người nhìn đi. Đây! Đây là con của chúng tôi, nếu anh ấy không còn trên đời, thì làm sao mà có con bé chứ?"
Cô đưa mắt nhìn vào Tống Miên ngồi yên lặng trên ghế, trước mắt trở nên mơ hồ: "Tống Miên, anh nói gì đi chứ, bọn họ đang nói chuyện không tốt về anh, em không cho phép bọn họ nói như vậy được!"
Nhưng Tống Miên lại khẽ lắc đầu.
Sơn Chi nổi giận, hậm hực nói: "Anh đừng học theo tính xấu của bọn họ!" Rồi quay sang trừng mắt với hai người kia: "Các người đừng ăn nói lung tung, nếu còn nói nữa, tôi và các người liền cắt đứt quan hệ bạn bè!"
Sơn Chi đập mạnh bàn một cái, nĩa trên bàn bị gạt sang rơi xuống nền, vang lên một tiếng leng keng.
Nhiều người nhìn như vậy, nhưng sự tức giận đã che mờ những cái nhìn bàn tán xung quanh.
Niệm Niệm bên cạnh bị doạ cho sợ, lần đầu mếu máo bám lấy tay mẹ tức tưởi tiếng kêu non nớt: "Mẹ, mẹ."
Sơn Chi thoáng giật mình, nghe tiếng khóc của con gái mới chợt bừng tỉnh sau cơn tức giận. Cô máy móc ngồi xuống, ôm Niệm Niệm vào lòng dỗ dành trấn an: "Mẹ xin lỗi, xin lỗi con. Mẹ không nên lớn tiếng như vậy, làm con giật mình rồi, hay là bây giờ ba mẹ dắt con đi chơi nhá, chịu không nào?"
Niệm Niệm lại lắc đầu, cô bé rất hoảng sợ.
Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa.
Con gái trong lòng run lẩy bẩy, Sơn Chi càng đau lòng hơn. Cô nhìn Tống Miên, khẽ trách cứ: "Đều tại chiến hữu của anh!"
Clinton cùng Silas cau mày, không biết sự tình hiện tại là như thế nào. Bọn họ nhìn chiếc ghế hư không, không có một dáng hình nào liền khó xử, không biết phải làm sao cho ra lẽ.
Bọn họ chẳng biết hiện tại Sơn Chi đã bị gì, chỉ biết cô đang nói chuyện với một chiếc ghế trống không, và người ngồi đó được cô cho rằng là người chiến hữu đã mất rất lâu trước kia.
Song.
Silas ghé môi thì thầm: "Bây giờ phải làm sao đây?"
Clinton thấp giọng trả lời: "Tôi thấy không ổn, trước tiên là làm một việc trước đã."
Dứt lời, anh quay sang cười hoà giải: "Sun, cô đừng tức giận, là chúng tôi muốn đùa giỡn với Song một chút thôi." Anh đưa tay ra, cứng nhắc vỗ vỗ lên khoảng không khí, y hệt như vỗ lên vai một người. Silas trố mắt, nhỏ giọng nói: "Anh, anh..."
Clinton lí nhí nói trong miệng: "Còn nhìn cái gì nữa? Phối hợp với tôi mau!"
Silas nghe thế cũng hi hi ha ha cười nói với người ngồi bên cạnh Clinton. Nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng Sơn Chi mới tiêu tan một chút, cô hậm hực nói: "Các anh đừng đùa như vậy, con gái tôi bị doạ sợ rồi này."
Clinton gãi đầu, nói:
"Cho hai chú xin lỗi nhé."
Vành mắt đỏ ửng của cô bé khẽ nhìn ra, uất ức nép vào vạc áo của mẹ.
Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, cô cũng cảm thấy sự đùa giỡn ban nãy cũng có lợi ích, bất quá đùa giỡn như vậy quả thật không thể chấp nhận.
"À đúng rồi, lát nữa hai... Không không không, ba người cùng đi sang thành phố Hà với chúng tôi nhé?" Clinton hỏi.
"Các anh đi công việc mà?" Cô bận bịu cho con ăn, rảnh tay sẽ gấp thức ăn bỏ vào dĩa của Tống Miên, còn bảo anh ăn nhiều vào.
Silas nhìn thức ăn trên dĩa kia ngày một nhiều hơn, chẳng có ai động vào nhưng Sơn Chi lại mỉm cười, giọng điệu đùa giỡn nói với bọn họ *Anh ấy ăn nhiều lắm đó*
Cậu mím môi không nói chuyện.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trước hành động cố chấp và quái lạ đó, Clinton điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chúng tôi đi thăm Bernie, cô còn nhớ đến cậu ấy chứ?"
"Tất nhiên, còn có Chad, Leonard nữa, lâu rồi không gặp họ." Sơn Chi nhìn Tống Miên nói: "Anh muốn đi thăm chiến hữu cũ lắm đúng không? Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau đi."
Muốn đến thành phố Hà nhanh nhất thì phải ngồi máy bay, từ Hạ Ưu đến thành phố Hà mà ngồi xe lửa thì mất tận mấy tiếng, cho nên bọn họ quyết định mua vé máy bay, chỉ ngồi bốn mươi phút sẽ đến.
Đáp xuống sân bay lại bắt hai chiếc xe taxi để di chuyển đến một địa điểm mà Clinton thành thạo nói.
Con đường bên ngoài làm cho Sơn Chi hơi não nề, vừa bồn chồn lại khó chịu. Niệm Niệm nằm úp vào lòng mẹ, ngủ thật ngon lành, lần đầu đi máy bay, cô bé có chút khó chịu, trước khi lên xe đã ói một trận, bây giờ đã mệt mỏi ngủ một giấc rồi.
Cô nhìn người bên cạnh, không hiểu tại sao tim lại nhói lên. Rõ ràng Tống Miên đang ở bên cạnh cô, bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn ở đây, ở bên cạnh mẹ con cô, cớ sao bởi vì một câu nói của Clinton khiến cô có chút hoài nghi, cảm giác người bên cạnh này không phải là Tống Miên mà cô yêu, cớ sao lại có sự xa lạ đột ngột nảy sinh như vậy.
Không, không đâu.
Từ sau khi chiến tranh kia kết thúc, bọn cô đã quay trở về nước B, làm một đám cưới đơn giản, cùng sinh ra một đứa trẻ đáng yêu, mặc dù anh trở nên ít nói nhưng anh vẫn ở bên cạnh cô, vẫn là Tống Miên của cô.
Chắc chắn là do Clinton nói năng hàm hồ, dẫn đến việc suy nghĩ của cô cũng ảnh hưởng theo.
Sơn Chi dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Miên đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, lưng anh thẳng tắp, ngồi yên lặng nhìn về phía trước.
Đúng vậy, anh là Tống Miên của cô.
Là người cô yêu.
Là chồng cùa cô.
Cô khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai anh.
"Bọn họ nói năng hàm hồ, rõ ràng anh vẫn ở đây với em mà, năm năm qua vẫn luôn như thế."
Tài xế đang lái xe, nghe thấy giọng nói của khách liền lén nhìn lên kính hậu, chỉ thấy cô gái kia tựa đầu vào lưng ghế, lẩm bẩm gì đó.
Bác tài cũng không để tâm, chỉ đơn giản cho rằng cô ru con ngủ mà thôi.
Đi đường xa cũng mệt, hai mẹ con thả lỏng cơ thể, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Sơn Chi bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa, cô mơ màng thức tỉnh, nhìn ra cửa sổ là một cảnh quen thuộc, lại nhìn Clinton đứng ở bên ngoài nhìn cô nói gì đó.
"Mẹ."
Niệm Niệm trong lòng đã tỉnh giấc, đôi mắt còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn mẹ. Sơn Chi vội vàng ôm con lên, hôn nhẹ lên gò má non mềm thơm tho, dịu dàng nói: "Chúng ta xuống xe thôi nào."
"Lát nữa con phải chào hỏi cô chú đó nha."
Phía trước có một con hẻm nhỏ, không thể lái xe đi vào, cho nên bọn họ chỉ có thể đi bộ mà thôi. Từ đây đi vào khoảng chừng mười mét, ở một ngôi nhà cấp bốn nằm trong con hẻm có tiệc tùng gì đó, hoạt hình khách khứa tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm chật ních sân nhà.
Nơi này là nơi nào, người rõ nhất có lẽ là Sơn Chi.
Cô cau mày, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn sang hai người bên cạnh: "Các anh nói là đi thăm Bernie, tại sao lại đến nhà ba mẹ Song?"
Clinton giật mình chột dạ, ngay lập tức giải thích: "Song có hứa với Bernie, sẽ dẫn cậu ấy về quê nhà làm khách."
Sơn Chi nghe vậy thì ngay lập tức bỏ sang hoài nghi mà tin tưởng.
Cô nghiêng đầu sang nói với anh:
"Vậy à, sao anh không nói cho em biết? Bây giờ về nhà ba mẹ mà không có quà cáp gì thì bất hiếu quá đi."
Cô nhìn Tống Miên đứng bên cạnh, anh không đáp, ánh mắt trằn trọc nhìn vào ngôi nhà phía trước. Cô mím môi, không hiểu tại sao tim lại nhói đau, lại có chút bàng hoàng nhìn anh hồi lâu.
Mặc cho hành động này của bọn họ có tàn ác thế nào, nhất định cũng phải khiến cho Sơn Chi thức tỉnh!
"Clinton, Silas!"
Giọng nói này là Chad.
Chiến hữu hội ngộ là đều kinh hỉ, có điều trong số tám người đã có bốn người ngã xuống, vĩnh viễn nằm lại nơi đất người xa lạ.
Cho dù hội ngộ cũng không thể nhấc môi cười được.
Nghe tiếng nói nhộn nhịp, Bernie đẩy xe lăn đi ra, phía sau là Tô Tiểu Mai và ba mẹ Tống.
Sau khi bị thương ở hai chân, Bernie đã không thể đi lại, anh tuyệt vọng muốn c.h.ế.t đi, nhờ có Tô Tiểu Mai luôn ở bên cạnh nổ lực ngăn cản, bọn họ có tình ý với nhau, nhờ vậy mà nên vợ nên chồng. Bernie không về đất nước của mình, mà cùng Tô Tiểu Mai quay lại nước B thành hôn và sinh sống. Mỗi năm sẽ cùng các anh em đến nhà ba mẹ Song thăm cố chiến hữu.
Nhìn thấy nét mặt già nua đượm buồn của ba mẹ Tống, Sơn Chi đau lòng, đã rất lâu rồi không trở về thăm họ. Cô tiến lên vài bước, nắm lấy tay mẹ Tống, nức nở nghẹn ngào nói: "Ba mẹ, mấy năm qua con bất hiếu không quay về thăm hai người."
Hai người không bất ngờ với cách xưng hô này, từ lâu họ đã coi Sơn Chi là con dâu của mình.
Mẹ Tống đau thương vô cùng, vết thương này từ lâu đã chai sạn rồi.
"Sao trách con được. Có lẽ so với ba mẹ, con cũng là người chịu đau khổ không hơn không kém."
Sơn Chi gạt nước mắt, đẩy nhẹ Niệm Niệm về phía trước: "Niệm Niêm, đây là ông bà nội đó, mau chào đi con."
Đôi mắt hai người mở to, vừa khó hiểu lại vừa cảm thấy kỳ lạ.
Niệm Niệm cúi đầu, không nói nhiều: "Ông bà ạ."
Sơn Chi lại nói tiếp: "Tống Miên, gặp ba mẹ mà anh không nói tiếng nào sao?"
Vẻ mặt ba mẹ Tống lần nữa kinh ngạc không thôi, bất động thanh sắc nhìn chầm chầm vào cô gái trước mặt rồi nghiêng mặt nhìn sang hướng cô đang nói chuyện.
Ba Tống cố gắng bình tĩnh lại, nhấc môi hỏi: "Con đang nói cái gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-109.html.]
Nét mặt cô thản nhiên, còn có chút tươi cười, kéo tay Tống Miên lên: "Anh ấy đúng là không lễ phép đúng không ba mẹ, cứ đứng im lặng ở sau không nói tiếng nào."
"Mà mọi người thật kỳ lạ nha, rõ ràng anh ấy ở đây tại sao không ai hỏi han một tiếng chứ."
Cô lướt mắt nhìn một lượt xung quanh, lại hỏi:
"Có phải là muốn tạo bất ngờ gì không?"
Chad và những người còn lại đưa mắt nhìn cô y như gặp quỷ.
Bernie kéo tay Clinton, giọng điệu khó hiểu do dự hỏi nhỏ: "Cô ấy... Làm sao vậy?"
Mấy năm trước bọn họ luôn khó hiểu, tại sao mỗi năm đám giỗ của Tống Miên luôn không có mặt Sơn Chi, sự có mặt của cô là điều hiển nhiên cơ mà. Trong lòng bọn họ cũng đã suy nghĩ đến một vấn đề xấu, có thể là cô vì quá đau thương mà theo chân Tống Miên, cũng có thể là cô đi trốn ở một nơi nào đó, trốn tránh cái c.h.ế.t đau đớn của Tống Miên ở nước A, vì thế cứ mỗi năm gần đến ngày đám giỗ, bọn họ sẽ chia nhau đi tìm Sơn Chi, thật không ngờ mấy năm quay đi quẩn lại, cô chấp niệm cái c.h.ế.t của Tống Miên đến mức đó, cuối cùng phải sống trong cái thế giới mơ mơ hồ hồ không rõ thật giả.
Ba mẹ Tống mang một bụng khó hiểu kiềm lại, dù sao cũng không thể đứng đây nói chuyện.
"Đi đường xa như vậy, các con cũng mệt rồi, mau vào nhà đi."
Sơn Chi: "Vâng ạ." Cô vừa đi vào nhà vừa nói: "Ba mẹ hôm nay làm tiệc lớn đãi khách cơ ạ?"
Ba Tống quay sang nhìn, bất gặp ám chỉ của Clinton đành mím môi, chỉ *ừm* một tiếng.
Trong lòng ông bà thật sự bàng hoàng không nhỏ.
Con bé ngốc này, sao lại trở nên như vậy.
Trái tim ông bà như nứt toạc ra, vừa mất con trai bây giờ lại thấy người mà con trai mình thương trở thành như vậy, người làm cha làm mẹ này, sao có thể không đau thương.
Trong lòng Sơn Chi thoáng kì quặc, tại sao trong nhà lại có nhan khói, tại sao tim lại bồi hồi đau nhối như vậy. Cô bất an định tóm lấy bàn tay Tống Miên để trấn tĩnh bản thân, nhưng vươn tay ra lại nắm được một khoảng trống không. Tống Miên ở bên cạnh, không biết khi nào đã rời đi, cô dặn lòng thầm nghĩ *có lẽ anh đã đi đâu đó rồi, dù sao rời nhà lâu như vậy cũng nên đi tham quan nhà cửa*
Đè nén lại sự trơ trọi thấp thỏm, cô tự trấn an mình.
Ba mẹ Tống dẫn mọi người đi đến một căn phòng rộng lớn, cửa luôn mở rộng, bên trong dập dềnh khói nhang, hương thơm lan tỏa ngay cả khi chưa đến gần căn phòng.
Cô đi theo dòng người, ngay khoảnh khắc dừng chân ở cửa, đôi mắt kia không giấu nổi sự kinh hoàng mà đông cứng mở to. Phải mất một lúc sau, cô mới thở dốc rồi run rẩy xen lẫn tức giận mà hét to:
"Các người đang làm cái gì vậy!"
Không thể nào bình tĩnh được nữa, cô đi vào trong, đưa tay chỉ lên tấm di ảnh kia mà tim nứt toác, nét mặt hung hăng đầy nước mắt: "Quá đáng! Rõ ràng anh ấy còn sống, sao lại lập nơi thờ anh ấy!"
"Người sống các người lại làm thành người chết!"
"Rốt cuộc anh ấy đã làm gì mà khiến các người làm ra hành động này!"
Ở một góc nhỏ nào đó.
Niệm Niệm từ khi nào đã đứng yên, ôm lấy ngón tay nhỏ bé của mình khẽ niết, đôi mắt vừa non nớt vừa cứng nhắc khẽ nhìn về một hướng. Trên bàn thờ đó có một gương mặt, một gương mặt quá đỗi quen thuộc trong tâm trí của bé, giống với người ba trong những tấm hình đặt trong nhà khách, nhà bếp, phòng ngủ, là gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc mà mẹ hay chỉ vào, mỉm cười hạnh phúc và dạy bé bập bẹ nói hai từ *ba Miên*
A, thì ra đây là ba của Niệm Niệm.
Đó chính là người ba mà khi ra khỏi cửa, mẹ sẽ nhắc bé phải chào, khi về cũng sẽ cúi đầu dạ thưa, ăn cũng sẽ mời, ngủ cũng sẽ chúc ba ngủ ngon. Mỗi lần mẹ bảo bé làm thế, bé đều ngoan ngoãn làm theo.
Bé biết, những câu bé nói, những việc bé làm, đều là đối mặt với một khoảng hư không trơ trọi, chẳng có người nào ngồi trên sô pha, chẳng có ai ở trong bếp nấu phần cơm cho cả nhà, chẳng có ai ngủ cùng mẹ mỗi buổi tối, cũng chẳng có ai ở nhà chờ đợi mẹ bé về.
Tất cả chỉ là một khoảng trống trơn hiu quạnh.
Cho nên bé mới nói...
Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa.
Niệm Niệm biết, mẹ đang sống với hạnh phúc mẹ tạo ra, chỉ cần là điều khiến mẹ vui vẻ, Niệm Niệm sẽ cùng mẹ làm điều đó.
Nhưng mẹ, đó là tự hành hạ.
Nhưng mẹ, đó là cố chấp.
Nhưng mẹ ơi, ba của con đã mất rồi.
Ngay khi bé lớn, bé đã biết mình không có ba. Chỉ có mẹ cho rằng gia đình này đầy đủ, có chồng lẫn có con.
Bé đã chứng kiến hết thảy.
Những bữa cơm, mẹ gấp thức ăn thật nhiều vào chén của ba rồi lại đến chén của Niệm Niệm, mẹ sẽ luôn nói rằng: "Anh ăn nhiều vào."
Mỗi khi bữa cơm kết thúc, mẹ tự tay đổ bát cơm đầy của ba đi.
Mẹ tự tay làm hết thảy mọi việc, rồi sẽ cười nói: "Ba của con là một người đàn ông tốt, con xem, nhà cửa đều do ba con dọn hết đó."
Hay câu nói mà mẹ luôn răn dạy: "Sau này hãy lấy một người đàn ông tốt như ba Miên của con."
Con đã thấy, mẹ quay cuồng trong công việc, mẹ dọn nhà rồi nấu cơm nóng hổi, đi ra khỏi nhà bếp rồi lại đi vào, vòng tay ôm lấy một khoảng trống không, cười cười rồi thì thầm nói: "Món ăn anh làm đều rất ngon."
Mẹ nói con xuống ăn cơm cùng ba, ba sẽ bón con ăn, mỗi lần như thế mẹ đều khen ngợi, nhưng mẹ ơi, là con tự ăn đó.
Niệm Niệm biết mẹ đau khổ, Niệm Niệm không muốn nhìn thấy nước mắt của mẹ, Niệm Niệm chỉ muốn nhìn thấy mẹ cười.
Con biết đó là hạnh phúc cuối cùng của mẹ, con không nên đánh vỡ nó, cho nên con sẽ cùng mẹ bảo vệ nó.
Nhưng thời gian đủ lâu rồi.
Niệm Niệm ngồi khụy xuống, cúi đầu lặng lẽ khóc, nước mắt lưng tròng rời khỏi vành mắt kiên cường, cuối cùng để lại trên nền nhà đầy vệt nước ấm nóng. Bên tai bé vang vảnh tiếng nghẹn ngào cùng tức giận của mẹ.
Mẹ đang chống đối lại sự thật, mẹ đang cố gắng bảo vệ lớp vỏ bọc của hạnh phúc mờ ảo mong manh kia.
"Mẹ, ba đã c.h.ế.t rồi." Cánh môi bé mấp máy run rẩy, giọng nói non nớt tủi thân vang lên, nhỏ nhoi mà thấp bé. Tiếng khóc yếu ớt khẽ vang, làm ai cũng phải xé lòng đau ruột gan, Chad không tránh khỏi ê ẩm đau lòng, ngồi xuống ôm trọn cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy vào lòng mình.
"Đừng khóc, ba con là một người đàn ông xuất sắc đó, bé con." Snh dùng một câu tiếng nước B mà bập bẹ trấn an.
Hãy hãnh diện về ba ba của con nha con gái.
Năm tháng dài đằng đẵng này, nếu cứ tiếp tục thì bao giờ Sơn Chi mới có thể thoát khỏi chấp niệm đó.
Sơn Chi mất hết lý trí mà náo loạn, hai mắt đỏ bừng lớn tiếng kêu gào, cô đ.ấ.m n.g.ự.c rồi gào khóc, mẹ Tống chỉ có thể lau nước mắt mà cố gắng giải thích.
"Khi nước A tuyên bố độc lập, đại tá Lương đã đưa cho ba mẹ một hủ cốt, ông ấy nói đây chỉ là một phần m.á.u thịt còn sót lại của Tống Miên, không chắc chắn có phải là của thằng bé hay không, nhưng chút ít đó an ủi phần nào, còn hơn là xác... không còn. Cho nên, chỉ còn lại chút m.á.u thịt hoà lẫn bùn đất để mang về cho ba mẹ mà thôi."
"Sơn Chi, mẹ biết con đau khổ, nhưng đừng làm cách này nữa con à, đừng cố chấp nữa, con còn trẻ hãy mở lòng để hạnh phúc, Tống Miên ở trên trời mới có thể an lòng."
Sơn Chi bịt chặt tai mình, cả mặt đỏ bừng, nước mắt làm ướt cả khuôn mặt, đôi mắt vằn m.á.u không ngừng đảo liên, như trốn tránh sự thật, cô không muốn nghe, không muốn nghe, mọi người chỉ đang nói năng hàm hồ mà thôi.
Cô co người ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt đầu, run rẩy biện hộ: "Không, không phải đâu, chắc chắn là mọi người đang lừa gạt con."
"Mẹ, mẹ nói đi, tất cả chỉ là lừa gạt thôi đúng không?"
" Tống Miên anh ấy, anh ấy vừa nãy còn đứng cạnh con mà." Cô như bắt được một tia hy vọng, nắm lấy tay mẹ ra sức nói.
"Mẹ mẹ, mẹ tin con đi mà, Tống Miên không có chết, anh ấy còn sống, con nói thật đó, là thật đó mẹ!"
Mẹ Tống khóc lớn, liên tục lắc đầu: "Không, Miên của mẹ, nó c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi con à."
"Không phải!!!" Sơn Chi hét lớn, lảo đảo đi mấy bước lại ngã nhào xuống.
Ôm đầu đau khổ khóc rống.
Đối diện với hiện thực tàn ác này, ai trong bọn họ cũng thấu hiểu được đau khổ của người con gái kia.
Đó không phải cố chấp, mà đó là chấp niệm, tình yêu này có tang thương, có bi lụy, có đau đớn mà ai cũng không thể chịu đựng được.
Mà tiếng khóc của Sơn Chi không ngừng đánh vào tâm người khác, không có đau khổ nào bằng sự thật được vạch ra, không có cái nhói đau nào bằng việc mình cố che lấp để rồi một ngày lại bị người khác bốc ra từng lớp ngụy trang yếu ớt.
Người con gái ngồi dưới đất kia như một người điên không lý trí, ôm đầu co người miệng lẩm bẩm nói những câu không phủ nhận sự thật rành rành ngay trước mắt. Clinton nói anh đã c.h.ế.t cách đây 5 năm, cô không tin nhưng bây giờ đối mặt với linh cữu trên cao cô vẫn không tin.
Vậy phải kéo Sơn Chi ra khỏi chấp niệm này bằng cách nào đây?
Clinton nhìn vào tấm ảnh người quân nhân, đó là chiến hữu của anh.
"Chi."
Một giọng nói quen thuộc cất lên, cô nấc từng cái, từ từ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về hướng phát ra giọng nói kia.
"Chi của anh."
Khi nhìn thấy rõ người ở trước mặt cô như bắt được cái phao mà lao vào.
Tống Miên.
Đúng rồi, anh đâu có chết, anh vẫn ở đây mà.
Cô lòm còm bò đến cạnh chân tủ, phía trên là linh cữu, mà đứng bên cạnh là Tống Miên của cô.
"Tống Miên..." Cô nức nở kêu lên, nghẹn ngào mà đau khổ.
Rõ ràng ban nãy anh mặc áo sơ mi, từ khi nào lại đổi thành quân phục rồi?
Trên quân phục của anh có máu, m.á.u rất nhiều, bùn đất xen lẫn vào vết thương của anh, đây là dáng vẻ trên chiến trường 5 năm về trước. Cô run lẩy bẩy đưa tay định chạm vào nhưng anh lại né tránh, cô đưa mắt nhìn theo, dè dặt cất lời: "Anh bị thương rồi."
Tống Miên nhìn cô cười, nụ cười dịu dàng đó làm tim gan Sơn Chi như đứt đoạn.
"Cô nhóc xấu xa kia, sao bây giờ mới đến gặp anh chứ?"
Anh cười cười, nụ cười vẫn ôn nhu dịu dàng như năm nào.
"Anh đợi em năm năm rồi đó cô nhóc xấu xa."
Sơn Chi cảm giác lỗ tai mình bùm bùm.
Anh đứng ở đó, không cho cô chạm vào, anh hỏi cô "Sao bây giờ mới đến gặp anh?"
Hai câu nói đủ lực để vạch trần lớp vỏ mà bấy lâu nay Sơn Chi nổ lực che giấu.
Hai mắt cô nhoè đi, trong đầu là những hình ảnh thước phim tua ngược.