Vết Nứt Con Tim - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-04-13 15:54:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lễ cưới long trọng được tổ chức ở nhà thờ.
Cô dâu cầm bó hoa cùng chú rễ bước vào lễ đường xinh đẹp, khách khứa vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng, âm nhạc du dương càng làm cho sự vui mừng ngày lễ càng thêm hân hoan. Ba mẹ hai nhà đều có mặt đong đủ, bạn bè đều góp mặt, bọn họ đến đây để chúc cho đôi trẻ răng long đầu bạc, mãi mãi có nhau.
Hai má Sơn Chi đỏ ửng, trong lòng rộn ràng đập nhanh.
Lời tuyên thệ của cha xứ vang lên.
"Con đồng ý."
Sau khi cha xứ gõ một cái, tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng.
Sơn Chi đem nhẫn cười, hôn lên nó một cái thật nhẹ nhàng.
Từ nay không gọi anh là Tống Miên, chỉ gọi anh một tiếng.
"Chồng."
Chúng ta chính thức là vợ chồng, hạnh phúc có nhau gian khổ có nhau.
Cô nhìn Tống Miên, khoé mắt đều vui vẻ, cuối cùng cũng được làm vợ của anh.
Xuân hạ thu đông bốn mùa giao nhau, thời gian cũng dần giãn cách, lớp lịch dày đặc bị xé bớt, thay bằng những trang ngày mới.
Một căn nhà nhỏ với vô vàng những hạnh phúc.
"Niệm Niệm, năm nay vào lớp một rồi, con phải nghe lời cô giáo đó nha." Sơn Chi cầm lược, chảy tóc cho một cô bé mũm mĩm đáng yêu với hai mắt to tròn long lanh.
Niệm Niệm mím môi, cô bé từ khi sinh ra đã không thích nói chuyện, đây là một căn bệnh.
Sơn Chi biết con gái của mình không thích nói chuyện, cho nên không ép con, cũng không trách cứ. Mỗi lần hỏi chuyện, cô lại tự trả lời, rồi lại hiển nhiên bật cười khanh khách, giống như Niệm Niệm đã đáp lại một câu đùa giỡn đáng yêu.
Bím tóc nhỏ xíu được thắt lại, nút thắt cuối cùng cố định bằng một chiếc kẹp hình nơ xinh xắn.
Cô cầm lấy balo nhỏ, chống tay đứng dậy, cười dịu dàng nói: "Được rồi, đi ra xe nhanh nào, chú tài xế hẳn là đợi rất lâu rồi đấy."
Niệm Niệm mơ hồ gật đầu.
Sơn Chi nhìn vào trong nhà bếp, nhoẻo miệng cười: "Con xem ba con kìa, đến giờ con gái đi học cũng không ra xem con gái một tý, chỉ bận bịu chuyện bếp nút thôi."
Dứt lời cô khoanh tay đi vào, nhìn tấm lưng thẳng tấp trong bếp, trong lòng tràn ngập tư vị hạnh phúc nhưng lại muốn giở giọng hung hăng. Cô đanh đá nói: "Anh muốn đóng quân trong nhà bếp này luôn có đúng không?"
"Ngay cả mẹ con em, anh cũng không nhìn tới." cô hừ một tiếng giận dỗi.
Tống Miên quay đầu, nhìn cô thở dài, dù sao cũng cởi tạp dề ra, đi đến bên cạnh, ôm cô gái trong lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
"Được rồi, đi ra ngoài nào."
Sơn Chi vui vẻ kéo tay anh.
"Niệm Niệm, khoanh tay chào ba rồi đi học nào." Cô nhìn con gái nhỏ, rồi chỉ vào Tống Miên bên cạnh. Niệm Niệm nghệch mặt ra, trong mắt đọng lại toàn sự mơ hồ, ngoan ngoãn khoanh tay, nghe lời mẹ cúi đầu chào ba đi học.
Trước khi đi ra cửa, cô nhóc quay đầu nhìn chỗ ba đứng, mấp máy môi không ra tiếng:
Thưa ba, con đi học.
Chiếc xe bốn chỗ rộng rãi, Sơn Chi đặt con gái lên đùi, chỉ con bé từng cảnh quan bên ngoài, cho con bé thấy được thế giới đầy màu sắc ngoài kia. Niệm Niệm tuy không thích nói chuyện, nhưng không muốn để mẹ phải đau lòng, lâu lâu chỉ đáp vài từ đơn giản.
Xe chầm chậm dừng lại ở một trường mầm non, cổng trường trang trí bắt mắt lại đáng yêu. Cô không vội bước xuống, cúi đầu thấp giọng nói vào tai Niệm Niệm.
"Hôm nay phải học ngoan, nghe lời cô giáo. Chiều mẹ sẽ đến đón con, làm món con thích ăn nhất, được không nào?"
Niệm Niệm gật đầu.
Sơn Chi liền nói: "Trả lời mẹ, đừng gật đầu như vậy, mẹ thích nghe giọng của Niệm Niệm, rất đáng yêu đó."
Niệm Niệm mím môi, chần chừ.
Cô thở dài, định bụng dắt tay con xuống xe, không thể ép buộc Niệm Niệm, như vậy con bé sẽ ghét luôn cả người mẹ này.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa."
Một thứ âm thanh non nớt trong treo cất lên, Sơn Chi giật mình, dường như đây là câu nói dài nhất mà mình nghe được từ khi Niệm Niệm biết nói. Nhưng câu nói thực sự khó hiểu, cô ngẩn người, cho rằng Niệm Niệm chỉ nói vu vơ, không để tâm, chỉ mỉm cười, xoa đầu con bé bước xuống xe.
Sơn Chi giao con gái cho cô giáo xong liền đi đến khu chợ để mua đồ ăn về làm cơm chiều, bao nhiêu lâu học hỏi cuối cùng cũng làm được nhiều món ra hồn.
Cơm buổi sáng, Tống Miên đã làm thay cô, Sơn Chi nâng tay coi đồng hồ, giờ này chắc hẳn anh còn ở cơ quan, ở nhà cũng không có ai, chi bằng cô đi vòng quanh đây hóng gió.
Thành phố Hạ Ưu thật sự rất tốt, mùa hè nắng không quá gắt, mùa đông có tuyết rơi rất đẹp, ở đây dễ chịu dễ sống đến mức Sơn Chi quên mất bước đi của thời gian.
Cũng gần đến giờ Tống Miên tan làm, Sơn Chi thôi thổn thức, vội vã chạy về.
"Chồng ơi, em về rồi đây."
Phía trước nhà có đôi giày da màu đen, tiếng cô cất lên thì ngay sau đó cánh cửa mở ra, Tống Miên ở cửa, mặc áo sơ mi trắng quần đen ôm lấy cặp chân thon dài, gương mặt tuấn tú nhuộm đầy sự vui vẻ.
Sơn Chi cong mắt, bước đi vào nhà, kéo tay anh bắt đầu bèo nheo dựa dẫm.
"Anh về lâu chưa?"
Tống Miên lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-107.html.]
Sơn Chi vừa đi vừa nói: "Chúng ta kết hôn được năm sáu năm rồi, con gái cũng đã lớn như vậy, khi nào anh mới thu xếp được thời gian, mang mẹ con em đi chơi đây?"
Nhìn gương mặt nghĩ ngợi của anh, cô bật cười, rướn người lên, hôn một cái lên cánh môi kia, khúc khít cười: "Đi du lịch gì đó em cũng không hứng thú, chỉ cần có chồng bên cạnh, nơi nơi đều có thể trở thành một thế giới của riêng ta."
Cô ngả người xuống sô pha, rồi lại ngốc đầu bò dậy tìm kiếm chỗ dựa dẫm.
Thở dài nói: "Đợi Niệm Niệm lớn chút nữa, em sẽ dẫn con bé tìm một bác sĩ giỏi, cứ cái đà này, sợ rằng cả đời con bé không chịu nói chuyện với ai."
Anh nghĩ ngợi rồi gật đầu một cái, cánh môi mở ra, một giọng nói trầm thấp: "Anh sẽ đi... dò hỏi."
Sơn Chi ngẩng đầu lên, khẽ cau mày: "Anh bị viêm họng, đừng nói nhiều quá."
Bị vợ nhắc nhở, anh yếu thế ngồi yên, không dám nhiều lời.
Đến chiều thì Niệm Niệm trở về, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. Sơn Chi gấp cho con gái một miếng trứng xào khổ qua, con bé rất thích ăn món này, không hiểu sao những đứa trẻ khác rất ghét ăn đắng, vậy mà Niệm Niệm nhà cô lại ăn ngon lành, thậm chí trở thành món khoái khẩu.
Niệm Niệm nhìn động tác tay của mẹ mà thở dài, cụp mắt lặng lẽ ăn cơm.
Cô nhóc đã nói với mẹ rồi.
"Anh ăn nhiều vào." Nhìn đồi núi cao cao trong chén, Tống Miên cau mày bất lực, nhìn Sơn Chi với ánh mắt phức tạp, nhưng không dám lên tiếng phản kháng vợ.
Ăn cơm xong xuôi, Sơn Chi đi lấy quần áo mang vào phòng. Tống Miên rửa chén xong sẽ mang Niệm Niệm đi tắm.
Từ sau khi kết hôn, không biết cô đã vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu lần trong một ngày. Đi từ sân nhà, cho đến nhà bếp rồi nhà tắm, thế mà nụ cười cứ giữ lấy, cả người bật chế độ hưởng trọn cuộc sống.
Tối đến, sau khi dỗ con ngủ, cô trở về phòng của hai vợ chồng. Nhìn tấm ảnh cưới khẽ mỉm cười, trong mắt là những khung cảnh đẹp đẽ nhất.
Rón rén đưa chân vào gường, cứ nghĩ là Tống Miên đã ngủ, không ngờ là anh còn thức, quay người ôm lấy Sơn Chi vào lòng.
Cô co rút trong n.g.ự.c anh như mèo nhỏ, như nằm trên những đệm bông mềm mại khiến cô dễ chịu nhắm mắt.
"Chồng ngủ ngon."
Công việc hiện tại của Sơn Chi chỉ là một người nội trợ, Tống Miên không cho cô đi làm, muốn cô ở nhà để anh nuôi. Khi nghe những lời đó, Sơn Chi chỉ biết chống hông mắng anh, nhưng trong lòng thật ra khoái muốn chết.
Nghe được câu đó thôi, cô cũng đã biết mình nhìn đúng người rồi.
Công việc của Tống Miên gần đây khá bận rộn, đôi khi tới khuya mới trở về, còn không thì tới rạng sáng vẫn chưa thấy anh đâu, không để cô lo lắng, mỗi lần tăng ca đều sẽ nhắn cho cô một tin, giống như bây giờ vậy.
"Hôm nay có một việc anh cần phải ở lại cơ quan, nó khá rắc rối, ảnh hưởng đến nhiều người, cho nên anh phải ở lại. Em dỗ con xong thì mau đi ngủ, đừng chờ anh."
Sơn Chi biết rõ tính chất công việc, cho nên không bướng bỉnh bèo nheo bắt anh chiều chuộng mình. Soạn một tin nhắn để Tống Miên an tâm rồi gửi đi.
"Vâng, em biết rồi. Anh nhớ ăn uống đầy đủ đó."
Người nhận ngay lập tức trả lời: "Ừm."
Bỏ điện thoại xuống gường, chống tay bưng mặt nhìn hoàng hôn, có chút não nề. Bé con Niệm Niệm ngồi dưới sàn, ngoan ngoãn vẽ vời bài tập cô giao, trên ảnh là hai người lớn và một cô bé, xung quanh ngập tràn hoa tươi xuân sắc.
*Ting*
Tin nhắn gửi đến là Chồng yêu.
"Xong việc ở cơ quan, anh sẽ dẫn hai mẹ con đi ăn nhà hàng, em đừng buồn."
Cô híp mắt cười, anh hiểu tính cô như vậy, ngay cả cô không nói anh cũng biết.
Sơn Chi hớn hở nhanh tay soạn tin nhắn trả lời lại.
[Anh hứa đó!]
Ánh nắng mùa thu nhàn nhạt ấm áp vụn vặt gieo xuống bả vai Tống Miên, xung quanh anh phủ trong một vùng ánh sáng lấp lánh dịu dàng làm lay động tâm trí.
Sơn Chi ngây ngốc đưa ánh nhìn si mê bồi hồi nhìn anh một lúc, đến khi người nọ bất ngờ quay đầu, tim cô giật mạnh một cái.
Dù đã kết hôn được vài năm, Tống Miên trong lòng cô được ví như một ánh hoàng hôn rực rỡ lại ấm áp, chính ánh hoàng hôn này đã cứu rỗi cô thoát khỏi những ngày tối tăm của trước kia.
Tống Miên, thật may là có anh bên cạnh.
Mỗi ngày đều làm cô cảm giác khác lạ, ở gần Tống Miên bao nhiêu lâu vẫn khiến cô cảm giác như lần gặp mặt đầu tiên.
Bỡ ngỡ, rung động.
Tiết trời giữa tháng ấm áp chan hoà, làm cho người ta phải thổn thức đong đưa dòng suy nghĩ về những điều lay động. Sơn Chi đưa tay, để tia nắng rơi lên lòng bàn tay trắng nõn, cảm nhận sự ấm áp cùng hương vị của nó.
Một sự ấm áp khác chợt đè lên, đem bàn tay nhỏ xíu của cô nắm chặt.
Sơn Chi nâng mắt nhìn, khẽ mỉm cười.
Dù những tia nắng kia có ấm nóng đến mấy cũng không bằng nhiệt độ của chồng cô.
Đây mới chính là thứ cô cần.
Trên gương mặt Sơn Chi đầy nét vui vẻ, từng ngón tay cong lại, cùng anh đan tay, cùng anh hoà vào nhịp phố đông người.
Mọi người đi ngang qua, nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp và mơ hồ.
Sơn Chi ghé mặt qua, thấp giọng nói: "Anh nhìn kìa, biết bao nhiêu người ghen tị với chúng ta."
Tống Miên gật đầu, anh cười khẽ.