Ta vốn đang  sốt ruột, nhưng  dáng vẻ thản nhiên của ,  hiểu   cũng  còn bồn chồn đến  nữa.
 
“Đừng vội, nàng hãy  một phong thư cho ,  sẽ bảo Lão Mạc mang thư  một chuyến Phụng huyện. Dù nhà các vị đang gặp nạn, nhưng lương thực mấy ngày nay hẳn là vẫn còn.”
 
“Có thể cho gia đình  và Tiểu Diệp cùng Lão Mạc  về đây ?”
 
Tiểu Diệp vội vàng , “Chúng   thể giúp ngài  việc để báo đáp.”
 
“Dĩ nhiên là , chuyện báo đáp đừng nhắc tới nữa, chúng  cũng thường  các vị giúp đỡ,  là hàng xóm láng giềng thì  cần phân chia rõ ràng như . Việc  nên  sớm  nên chậm, mấy ngày nay bá tánh còn lương thực dự trữ nên  loạn, qua ít ngày nữa, e là sẽ  còn thái bình nữa.”
 
“Vậy nhà ngài…”
 
“Nhà tại hạ là phú hộ ở Phụng huyện, ăn uống  lo, chỉ sợ dân chúng  loạn, phú hộ cũng gặp nạn, nhưng tại hạ  gửi thư về nhà, dặn dò họ mở kho phát lương, nghĩ bụng sẽ   vấn đề gì lớn. Lương thực cứu trợ của triều đình hẳn cũng sắp khởi hành , chỉ mong Tống Nhàn  thêm chút lương tâm.”
 
Thì , vị đại thần cứu trợ thiên tai    là Tống Nhàn.
 
Khương A Bà từng cảm thán với  rằng, dân chúng  sống thật khó, đôi khi những thế gia quyền quý chỉ cần một ý niệm thôi cũng  thể quyết định sinh tử của  nhiều .
 
Tống Nhàn đối đãi với   , nhưng  vẫn mong  đối đãi  với bá tánh.
 
Ta  thư cho cha , dặn dò họ đưa theo gia đình Tiểu Diệp và Khương A Bà cùng Lão Mạc về kinh thành.
 
Lão Mạc ngày hôm đó liền phi ngựa nhanh chóng  Phụng huyện.
 
--- Chương 6 ---
 
Mùa hạ nóng bức.
 
Ta và Tiểu Diệp dựng một cái lán đơn giản bên bờ suối để tránh nóng và tránh mưa.
 
Liễu Nhị ở Huệ An Thôn, chuyên trồng dưa hấu, khi  thành bán dưa   ngang qua lán của chúng , bèn tặng Tiểu Diệp hai quả dưa.
 
Tiểu Diệp liền đáp lễ bằng một gói hạt dưa rang và đậu nành  bóc vỏ để ăn vặt  đường.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ve-voi-ruong-vuon/chuong-5.html.]
Thím Hồ gia đang tán gẫu với chúng  trong lán, thấy  liền : “Dưa của Liễu Nhị ăn ngon lắm đó.”
 
Ta vốn  mê đồ ăn ngon, bèn đáp: “Vậy thì cắt  ăn thôi.”
 
Dưa  trồng  , vỏ xanh ruột đỏ, cắt  là nước chảy ròng ròng. Mỗi  chúng  ăn hai miếng. Vừa mới  đến chuyện mấy ngày tới sẽ  dưa muối, thì  thấy tiếng vó ngựa lạch cạch truyền đến.
 
Một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ từ từ tiến đến, dừng   mặt chúng . Dấu hiệu  xe ngựa  nhận , đó là chữ Tống.
 
Rèm xe  vén lên, khuôn mặt Cao Châu Châu xuất hiện  mặt , nàng  khinh miệt liếc   một cái,  hỏi: “Các ngươi là ai? Vì   ở điền trang của Tống gia? Có  nữ tử sống ở điền trang đó  ở nhà ?”
 
Ta cúi đầu, “Không .”
 
Cao Châu Châu mắng mỏ, “Ngươi …”
 
Có  trong xe ngựa ngăn nàng  , ném  một nén bạc từ trong rèm xe, lười nhác : “Thôi , các ngươi  với nữ tử ở điền trang đó rằng Phụng huyện gặp nạn,  sẽ đến Phụng huyện cứu trợ. Nếu  thời gian rảnh,  sẽ tự  đến nhà nàng giúp đỡ. Sau chuyện , Tống gia và nàng sẽ  còn quan hệ gì nữa, bảo nàng đừng quấn quýt.”
 
Cứu trợ thiên tai sắp đến, Tống Nhàn vẫn còn thời gian rảnh rỗi cùng  nhỏ  tìm cố nhân để  oai phủ đầu.
 
E là bá tánh Phụng huyện vận khí    cho lắm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Nếu   vướng víu với một ai đó, thì  đó  là   dung mạo như Phan An, hoặc tiền tài vạn quán, hoặc tình ái khó dứt bỏ.
 
Ta đối với    còn tình cảm, cũng  tham luyến tài vật,    dung mạo bình thường, tại   luôn nghi ngờ  si mê ? Hưu thư đó, chẳng    nhận  ?
 
Tâm tư của những kẻ quyền quý,  quả thực  hiểu.
 
Tiểu Diệp cùng   quen, cũng giả vờ  chim cút, nhưng thím Hồ gia thì  như . Nghe xong liền lớn tiếng : “Tốt nhất là quý nhân hãy , nữ tử mà ngài  quen   mặt đây chính là chủ nhân của điền trang. Chẳng lẽ quý nhân tìm nhầm ,  đến  mặt   nhận ?”
 
“Ồ?” Tống Nhàn cuối cùng cũng vén rèm xe lên, cúi mắt   một cái,  : “Quả nhiên là bộ dạng  mấy nổi bật .”
 
Một kẻ hiển hách như , trong nhà    gương đồng, chẳng  rõ bộ dạng của chính .
Cao Châu Châu thì  vui vẻ, cả  rúc  lòng Tống Nhàn, nũng nịu : “Tống lang,  đây là  quá nhỏ mọn , nàng  thế , thực sự  đáng để   tranh giành ghen tuông.”
 
Tống Nhàn nhéo mũi Cao Châu Châu, khi  mắt  , biểu cảm  lạnh lùng: “Lời   , cô   rõ ?”