Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:48:09
Lượt xem: 70
Khương Đường ngẩng đầu nhìn Lục Cẩm Dao, không biết nên tin hay không.
Trong sách có nói, Lục Cẩm Dao thuận buồm xuôi gió cả đời. Nàng ấy đối xử với người nhà rất tốt, trừ khi người khác chủ động trêu chọc nàng ấy, nếu không tuyệt đối không gây chuyện. Từ lúc nàng đến nơi này đã được bốn tháng, Lục Cẩm Dao từ một người trong trang sách dần biến thành một người có m.á.u thịt, có tư tưởng.
Không chỉ là nữ chính có vận khí ngược với lẽ trời, mà còn là một người có tấm lòng lương thiện.
Lúc trước xảy ra chuyện ở núi giả, Lục Cẩm Dao không nói hai lời đã tới đó. Sau khi cứu Yến Minh Song, chỉ có Lục Cẩm Dao tới xem nàng. Dạy nàng viết chữ, cho nàng xem sổ sách, dạy nàng cách đối nhân xử thế. Ở trong lòng Khương Đường, Lục Cẩm Dao không phải bạn bè, có thể xem là một nửa lão sư.
Nàng luôn nhớ kỹ Cố Kiến Sơn cứu nàng hai lần, Lục Cẩm Dao cũng vậy, bình tĩnh suy xét thì có vẻ Lục Cẩm Dao còn giúp nàng nhiều hơn.
Mấy thực đơn này, nếu là Hàn thị thì e là đã trực tiếp cầm đi. Đương nhiên Khương Đường không phủ nhận, Lục Cẩm Dao cũng có lòng riêng và suy tính của mình.
Nhưng sự tính toán này đâu có bao gồm nàng trong đó.
Cố Kiến Sơn có thể thích nàng, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy là chuyện ngược với lẽ thường.
Một người là công tử Hầu phủ, người còn lại chỉ là một nha hoàn, nếu việc này lộ ra ngoài thì đối với nàng và Cố Kiến Sơn đều không tốt. Chủ yếu là nàng, có lẽ Cố Kiến Sơn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không giống vậy.
Bây giờ, ngay cả quyền tự do thân thể cơ bản nhất nàng cũng không có, có thể bị người ta tống cổ bất cứ lúc nào.
Kỹ viện, thôn trang… có lẽ là các nơi nàng sẽ tới.
Lục Cẩm Dao sẽ nói cho Trịnh thị hay sao.
Khương Đường không dám đánh cược, bất kể như thế nào, nàng không thể tự mình nói ra những chuyện có liên quan tới Cố Kiến Sơn.
Lúc này Lục Cẩm Dao không hỏi bất cứ chuyện gì về Cố Kiến Sơn, chỉ nhắc nhở. Nếu sau này nàng biết được chuyện gì thì có thể nói trước, tránh để xảy ra chuyện không kịp trở tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Đường gật đầu, xem như thừa nhận việc nàng đã biết tin tức từ trước.
Nhưng nếu Lục Cẩm Dao hỏi nàng biết được tin tức từ chỗ nào thì Khương Đường sẽ nói là từ chỗ Tường Vi ở chính viện, Tường Vi và Xuân Đài có quen biết.
Lục Cẩm Dao thở dài trong lòng, làm sao Khương Đường biết được, đơn giản là Cố Kiến Sơn nói cho nàng.
Còn chuyện nói như thế nào thì nàng ấy không hỏi, trong lòng hai người tự hiểu rõ là được.
“Lần này may nhờ có ngươi, nếu phu nhân bên kia có hỏi thì cứ nói là ta yêu cầu ngươi đổi ca trực đêm, người là do gã sai vặt của Ngũ công tử đánh ngất.” Ngón tay của Lục Cẩm Dao gõ lên mặt bàn: “Chắc không có ai hỏi đâu, nhưng ngươi cứ nhớ kỹ là được.”
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ cười: “Lần tới đừng l.ỗ mãng như vậy.”
Nàng ấy vẫy tay với Khương Đường: “Lại đây, ngươi cài cái này lên.”
Lục Cẩm Dao lấy một chiếc hộp nhỏ bên cạnh bàn, bên trong là một chiếc trâm hoa mai.
Thủ công rất tinh xảo, Lục Cẩm Dao mua nhưng chưa từng cài.
Nàng ấy cảm kích Khương Đường, biết có thể sẽ xảy ra chuyện nên đã canh giữ ở Yến Cơ Đường, một mình nàng gác bên ngoài, để nàng ấy và Nguyệt Vân ở bên trong, phần ân tình này nàng ấy ghi tạc trong lòng.
Khương Đường chần chờ đi qua, cúi đầu về phía Lục Cẩm Dao. Lục Cẩm Dao cài chiếc trâm lên đầu Khương Đường, mỉm cười hài lòng.
Tướng mạo được ông trời ưu ái như vậy, tóc cũng đẹp hơn người khác.
Lục Cẩm Dao: “Ta nhớ ngươi có dược liệu An Dương quận chúa và phủ Yến quốc công đưa tới, có còn không?”
Khương Đường nói: “Còn ạ.”
Lục Cẩm Dao nhoẻn miệng cười: “Vừa lúc ta thiếu mấy thứ, ngươi xem giữ lại một ít, phần còn lại ta trả cho ngươi theo giá thị trường, ngươi thấy thế nào?”
Lục Cẩm Dao thầm cân nhắc, Khương Đường có khoảng hơn một trăm lượng bạc, tính cả trang sức và số dược liệu này thì tới khoảng sáu trăm lượng.
Bạc chuộc thân đã đủ, hiện tại còn chưa chuộc thân chắc là đang chờ xem sau khi ra phủ sẽ đi nơi nào.
Lục Cẩm Dao sẽ không cho Khương Đường bạc, dù sao thì bạc của nàng ấy vẫn là của nàng ấy, để dùng lúc khẩn cấp chứ không phải để cứu giúp người nghèo.
Nhưng nàng ấy tình nguyện giúp đỡ những chuyện khác.
Chắc Khương Đường sẽ bán số dược liệu đó, để Khương Đường tự mình bán có lẽ sẽ bị người ta lừa, không bằng bán cho nàng ấy.
Dược liệu để lâu cũng không bị hư, huống hồ thứ An Dương quận chúa gửi tới đều là thuốc tốt, bán ra ngoài thì thật đáng tiếc.
Lục Cẩm Dao còn bốn bao nguyên liệu tốt, một khối ngọc như ý do Hoàng Thượng ban thưởng lúc làm ra bánh lương khô.
Ngọc như ý và các nguyên liệu này là đồ vật trong cung, không thể bán.
Nàng chưa đụng tới mấy thứ này, vẫn luôn để Khương Đường cất giữ.
Nàng ấy vốn cho rằng Khương Đường ít nhất sẽ đợi tới sang năm nàng ấy sinh hài tử, bây giờ xem ra sẽ đi trước tết.
Không ai muốn làm hạ nhân, ai cũng muốn làm người bình thường.
Dù là Khương Đường hay là nha hoàn khác, nếu ai muốn chuộc thân thì Lục Cẩm Dao sẽ không ngăn cản.
Có thể tìm được nha hoàn đắc lực, ở nội viện này thêm một năm là trễ một năm.
Nhưng đối với chuyện của Cố Kiến Sơn, nàng ấy cũng không xem trọng.
Khác biệt địa vị là khoảng cách, cho dù Khương Đường làm ra bánh lương khô thì công lao cũng không thuộc về nàng.
Chuyện của Cố Kiến Sơn cũng cùng một đạo lý.
Khương Đường muốn bán những dược liệu đó, Lục Cẩm Dao muốn mua hẳn là việc tốt, bớt được không ít chuyện.
Khương Đường không nghĩ nàng ấy sẽ lừa nàng. Lúc đó nàng căn bản không biết phủ Yến quốc công và An Dương quận chúa gửi dược liệu qua, Lục Cẩm Dao rõ ràng có thể giữ lấy không cho nàng biết, cớ gì phải đi một vòng lớn như vậy.
Khương Đường gật đầu như giã tỏi: “Được được, lát nữa nô tỳ sẽ đi xử lý.”
Lục Cẩm Dao không còn chuyện gì khác nên phất tay cho Khương Đường lui xuống.
Sau khi ra cửa, Khương Đường sờ chiếc trâm cài tóc trên đầu, lúc nãy chưa nhìn kỹ, lát nữa về ngắm nghía một chút xem sao, hẳn là rất đẹp.
Khương Đường về phòng hạ nhân thu thập dược liệu trước, An Dương quận chúa đưa tới không ít dược liệu, phủ Yến quốc công cũng vậy. Khương Đường chỉ dùng một ít lúc đó, còn thừa hơn phân nửa.
Phủ Yến quốc công tặng hai củ nhân sâm, An Dương tặng một củ, còn có rất nhiều dược liệu nàng không nhận biết.
Khương Đường để lại nhân sâm, đây là thứ dùng để cứu mạng, giữ lại một củ dùng lúc khẩn cấp.
Khương Đường đưa số còn dư lại đến Yến Cơ Đường.
Hoài Hề ôm dược liệu đi tới chỗ phủ y, Khương Đường yên tâm chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau, y sư đã tính toán xong giá trị của số dược liệu đó, tổng cộng một trăm sáu mươi ba lượng, hai củ nhân sâm có giá khá cao, tính một trăm hai mươi lượng bạc, dược liệu còn lại cũng là hàng cao cấp, giá cả không hề thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-89.html.]
Giá của từng loại dược liệu đều được liệt kê rõ ràng, Lục Cẩm Dao đưa đơn giá cho Khương Đường: “Xem thử đi, nếu bằng lòng thì tới chỗ Hoài Hề lấy bạc.”
Lục Cẩm Dao không thể nào mua mấy đồ vật khác được, giống như mấy thứ trang sức, không thể đưa đồ của mình cho Khương Đường rồi dùng bạc của mình mua về.
Từng loại dược liệu được viết rõ ràng, Khương Đường thấy không có vấn đề gì nên theo Hoài Hề đi lấy bạc, tất cả đều là ngân phiếu.
Hoài Hề không rõ vì sao Lục Cẩm Dao làm vậy, kho dược liệu của Yến Cơ Đường còn không ít thứ, trong phủ lại không có ai sinh bệnh, mua dược liệu làm gì.
Nhưng Khương Đường có thể mơ hồ cảm nhận được rằng Lục Cẩm Dao đang giúp nàng chuộc thân.
Tuy dược liệu kia trân quý nhưng không phải là thuốc của Thái Y Viện, bản thân Lục Cẩm Dao không thể nào không có, không cần thiết phải phí tâm tư lấy mấy thứ này từ chỗ của nàng.
Nói không cảm kích là giả, nếu sau này nàng ra khỏi phủ, có chuyện gì cần nhờ nàng giúp thì nàng sẽ không từ chối.
Hoài Hề không yên tâm, lại dặn dò hai câu: “Số bạc này cũng không ít, ngươi mang đến tiền trang gửi đi, không nói tới mấy thứ khác, chỉ riêng mỗi tháng là đã nhận được lợi tức.”
Khương Đường biết Hoài Hề có ý tốt, nhưng nàng sẽ tiêu số bạc này ngay, để ở chỗ khác không yên tâm. Cách một khoảng thời gian, nàng sẽ thống kê lại một lần, không tiêu lung tung.
“Hoài Hề tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không xài bậy, tỷ cứ yên tâm đi.” Khương Đường nhìn Hoài Hề cười ngượng ngùng: “Ta còn có chỗ muốn dùng số bạc này, nếu không đã mời mọi người ăn ngon rồi.”
Hoài Hề bất đắc dĩ cười: “Ai cũng có bạc cả, ngươi cứ giữ lấy mua đồ mà ngươi muốn ăn đi.”
Vốn dĩ không nên làm như thế, từ lúc Khương Đường vào phòng bếp nhỏ, sau đó lại đến phòng bếp lớn, số thức ăn mang về còn ít hay sao.
Trước kia, lúc chỉ có Triệu đại nương ở phòng bếp nhỏ, trừ bỏ ngày lễ ngày tết, bọn họ gần như không có thịt ăn.
Cũng không hy vọng gì với thức ăn thừa của chủ tử.
Sau khi Khương Đường tới, cách vài hôm là có thể ăn một bữa.
Còn có đồ ăn và nguyên liệu thừa từ các dịp yến hội, lần nào Khương Đường cũng đem về, chẳng yêu cầu bạc gì cả.
Có qua có lại, đây là đạo lý mà mọi người đều rõ.
Hoài Hề cảm thấy Yến Cơ Đường bây giờ rất tốt, đám nha hoàn không đấu đá với nhau nữa, chỉ lo làm việc của mình, đều được ăn uống vui chơi, khá hơn các viện khác rất nhiều.
Khương Đường cười, vừa muốn nói chuyện thì Hoài Hề lại nói: “Nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với bọn ta, bọn ta không giúp được thì còn có đại nương tử.”
Khương Đường nói: “Ta biết.”
Lục Cẩm Dao đã giúp rất nhiều, chuộc thân là chuyện của nàng, nàng phải tự mình thực hiện.
Khương Đường không muốn sau khi ra ngoài còn cõng theo một thân nợ nần. Tới ngày nghỉ tháng này, nàng sẽ ra ngoài xem nhà, tìm hiểu giá thị trường một chút.
Sau khi đưa ngân phiếu, Hoài Hề ghi vào sổ, sau đó không còn chuyện gì khác.
Khương Đường nói: “Cửa hàng mới bên kia đã bày biện gần xong, đại nương tử vẫn chưa tới xem, hai ngày nữa có thể qua đó nhìn thử, sau đó chọn ngày lành để khai trương. Đầu bếp làm điểm tâm bên đó đã sẵn sàng làm việc, chưởng quỹ được điều từ bên Cẩm Đường Cư sang, thuê thêm hai người phụ giúp, là người mới mời từ bên thành Nam qua.”
Ngoại trừ đầu bếp làm điểm tâm, chưởng quỹ và hai người phụ việc thì các vị trí còn lại đều là một nửa người mới một nửa người cũ.
Xem như có người tham khảo.
Cửa hàng không chỉ có một, nếu làm tốt thì sau này có thể tới cửa hàng mới làm chưởng quỹ.
Chưởng quỹ mới thuê tất nhiên không nhanh nhẹn bằng người cũ, người được đến cửa hàng mới tất nhiên là người làm được việc.
Hoài Hề không quản mấy việc này, hơn nửa tháng trước Khương Đường đã sắp xếp thỏa đáng.
Hoài Hề: “Được, ta sẽ nói với đại nương tử. Sau khi khai trương cửa hàng mới, chắc đại nương tử sẽ về phủ Bình Dương hầu ở mấy ngày, đến trung thu mới trở về.”
Khương Đường: “Không biết sẽ mang ai đi.”
Hoài Hề cũng không biết, nhất định phải có người ở lại Yến Cơ Đường, mang ai đi đều dựa vào ý của Lục Cẩm Dao.
Đã sắp tới vụ thu hoạch mùa thu, phải phái vài người đến thôn trang giám sát.
Khương Đường cầm bạc xong thì trở về phòng bếp nhỏ, gần đây nàng phải đến cửa hàng mới, cơm canh trong Yến Cơ Đường đều do Triệu đại nương lo.
Đây chính là chỗ tốt của phòng bếp nhỏ, ngoại trừ phải lo ba bữa sáng trưa chiều thì thời gian còn lại đều rất rảnh rỗi.
Trước đây Triệu đại nương toàn ngồi ngủ gật, bây giờ bà cũng đang nghiên cứu món ăn, có món ngon có món không, ăn không hết thì chia cho bọn nha hoàn một phần, cuộc sống vô cùng phong phú.
Khương Đường thấy có thùng cá thì nói: “Giữa trưa ăn hoành thánh đi, đại nương hầm nồi nước xương, giữ lại nấu hoành thánh ăn.”
Triệu đại nương: “Được, đã mấy ngày đại nương tử không ăn hoành thánh, xem ra cũng đang nhớ.”
Khương Đường nói: “Làm ba loại nhân, nhân thịt, nhân cá và nhân nấm, nấm thì để ta, hai cái khác thì đại nương làm đi.”
Triệu đại nương gói hoành thánh rất thuần thục, bà gói vừa to vừa đẹp, nhìn như một thỏi vàng.
Khương Đường không dùng bột mì mà chọn một miếng thịt nạc, sau đó cầm lấy con cá nặng chừng sáu, bảy cân lên, thái thành từng lát mỏng, lăn từng miếng qua bột bắp, sau đó dùng chày cán bột từ từ cán dẹt.
Triệu đại nương trơ mắt nhìn lát thịt càng ngày càng mỏng và to, cuối cùng biến thành vỏ hoành thánh lớn bé khác nhau.
Thịt vừa làm vỏ vừa làm nhân, khó có thể ăn được món hoành thánh như vậy.
Đúng là cách gì cũng nghĩ ra được.
Triệu đại nương tặc lưỡi, sau đó đi nhóm lửa hầm canh rồi theo Khương Đường đi làm nhân và gói hoành thánh.
Sau đó làm thêm hai, ba món ăn kèm nữa là đã đủ cho buổi trưa.
Khương Đường gói hai mươi chiếc hoành thánh, rửa tay xong đi ra ngoài nhìn thử, có khi trưa nay Cố Tương Quân sẽ tới đây dùng cơm, hôm nay đã tới dặn dò phải chuẩn bị phần cơm cho hai người.
Nhìn về hướng chính viện thì thấy nha hoàn của Cố Tương Quân đang canh gác ở cửa, Khương Đường lại trở về gói hoành thánh.
Lúc Cố Tương Quân tới có mang cho Lục Cẩm Dao một ít đồ, đều là đặc sản của Nhữ Lâm để ăn cho vui miệng.
Thật ra Lục Cẩm Dao rất thích người muội muội này, dần dần cũng để việc hôn sự của nàng ấy ở trong lòng, khi nàng về phủ Bình Dương hầu thì lưu ý nhiều chút.
Gả chồng là chuyện lớn cả đời, vẫn phải xem ý tứ của Tương Quân.
Cố Tương Quân rất ngại khi nhắc đến chuyện này, nhưng Lục Cẩm Dao không phải người ngoài nên ỡm ờ nói: “Mẫu thân nói không coi trọng gia thế, chỉ cần là người có chí cầu tiến, hoàn cảnh gia đình đơn giản là được.”
Lục Cẩm Dao hỏi: “Vậy còn muội?”
Cố Tương quân cười hắc hắc: “Muội hả, phải đẹp trai, còn phải đối tốt với muội. Nhưng muội vẫn còn nhỏ, phải đợi các ca ca thành thân hết thì mới tới lượt muội.”
Lục Cẩm Dao ngẫm lại thấy cũng đúng, trước tiên cứ nuôi ở Hầu phủ, tuổi càng nhỏ thì tính cách càng ngây thơ mơ mộng: “Suốt ngày ở trong phủ buồn tẻ cũng không tốt, chiều nay đưa muội ra ngoài đi dạo.”
Đến xem cửa hàng mới một chút, không có vấn đề gì thì ngày mai Lục Cẩm Dao sẽ khai trương.
Bạc thuê nhân công mỗi ngày cũng hết mấy lượng bạc, dù có bạc cũng không thể tiêu xài như vậy được.