Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:40:04
Lượt xem: 68
Khương Đường không được tự nhiên cười: “Trong phủ nhiều chủ tử, dù Tứ nương tử có thai thì cũng không thể một mình xài hết được.”
Lúc này Lý đại nương và Tôn đại nương cũng không nói nữa.
Nếu Tứ nương tử không dùng thì để lại cho ai dùng, mấy viện khác trừ chủ tử thì còn có tiểu chủ tử, bây giờ Tứ gia cũng không ở đây, nàng ấy dùng băng mà còn phải phát sầu như vậy sao? Như vậy thì làm sao quản gia.
Giữa trưa Lục Cẩm Dao dùng cơm ở chính viện, Khương Đường và Nguyệt Vân đi đến chỗ đám nha hoàn rồi cùng nhau dùng cơm.
Một nồi cơm to với nhiều đồ ăn, bao gồm cả thịt ba chỉ, đồ ăn trong nồi đã được hầm chín, trực tiếp dùng với cơm, vô cùng thơm ngon.
Lục Cẩm Dao ăn cơm xong thì ngủ một giấc ở sương phòng của chính viện, buổi chiều rửa mặt chải đầu, cùng Trịnh thị đánh hai ván mạt chược xong mới quay về, trước khi đi còn cầm theo không ít yến sào và a giao. Mấy thứ lấy từ chính viện này cũng đủ cho Lục Cẩm Dao ăn đến sang năm.
Còn có phần nhà mẹ đẻ gửi qua, từng rương từng rương đang được đặt trong nhà kho.
Lục Cẩm Dao cũng không từ chối mấy thứ Trịnh thị thưởng, bởi vì nàng ấy cảm thấy nếu bà đã mở miệng tức là thật lòng muốn cho, cứ cự tuyệt mãi cũng không tốt nên vui vẻ nhận lấy.
Trịnh thị hôm nay thật sự rất vui vẻ, trước giờ cảm thấy nửa ngày trôi qua thật lâu, hôm nay chỉ chớp mắt là đã hết ngày. Nhìn Khương Đường nóng đỏ mặt nên đã thưởng cho nàng một ít đậu vàng.
Nhưng Lục Cẩm Dao không chỉ đem theo Khương Đường nên Nguyệt Vân cũng được thưởng hai viên. Trịnh thị sợ chỉ thưởng cho Khương Đường sẽ khiến Nguyệt Vân tủi thân nên cũng thưởng cho nàng ấy, mỗi người hai hạt đậu vàng.
Nguyệt Vân được thưởng đều nhờ vào Khương Đường và Lục Cẩm Dao, trong lòng nàng ấy cũng tự mình biết rõ.
Nhỏ giọng nói cảm tạ với Khương Đường.
Trừ mấy thứ này ra còn có thêm một rương băng.
Chẳng qua, Trịnh thị vẫn chưa xử trí quản sự phụ trách phân chia băng ở tiền viện. Hàn thị đã xử lý một lần, nếu tiếp tục phân xử thì lại thành vả vào mặt Hàn thị.
Trịnh thị hy vọng mấy nhà sẽ hòa thuận với nhau.
Rốt cuộc là do Hàn thị sơ sẩy hay cố ý mặc kệ để cho hạ nhân gió chiều nào theo chiều ấy, bà cũng không dám kết luận, nếu là cái đầu tiên thì Hàn thị quả là thiển cận.
Nàng ta vì chuyện lập thế tử mới bày ra mấy chuyện này, nhưng bà còn chưa c.h.ế.t đâu.
Trong lòng Trịnh thị có chút bất mãn với trưởng tức nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, chỉ là việc Lục Cẩm Dao dùng cơm ở chính viện, hai nha hoàn đi theo cũng được ban thưởng, cuối cùng cũng giải quyết được quẫn cảnh của Yến Kỉ Đường.
Mấy ngày sau đó băng được đưa tới rất đầy đủ, vì Cố Kiến Châu không ở nhà nên trước kia cũng không chia cho Cố Kiến Châu, do đó bây giờ lại đưa qua nhiều hơn một chút.
Lục Cẩm Dao cho người để băng dùng không hết ở nhĩ phòng, tuy rằng chỉ đủ dùng nửa ngày nhưng vẫn tốt hơn so với không có.
Chạng vạng, Lục Cẩm Dao gọi Hoài Hề và Bạch Vi tới, kêu bọn họ hai ngày sau cùng nàng ấy tham dự hội đèn lồ ng. Đám nha hoàn còn lại có thể ra ngoài đi dạo nhưng không được về quá mộn.
Sau khi biết tin tức này, Bội Lan vui vẻ tới mức chạy hai vòng quanh nhĩ phòng: “Cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi!”
Lục Anh cũng phấn khích, gã sai vặt mà nương nàng ấy để ý đang làm việc trong chính viện, lễ Khất Xảo cũng có thể ra ngoài.
Có thể cùng đi xem hội đèn lồ ng.
Lục Anh có hẹn với ái nhân khiến cho đám nha hoàn ở nhĩ phòng ồn ào một trận, làm cho mặt Lục Anh đỏ bừng như táo: “Này, còn chưa xem bát tự đâu, các ngươi đừng nói bậy.”
Bạch Vi nói: “Ra ngoài sẽ không nói bậy, ở đây là Yến Kỉ Đường mà. Có hỏi thăm hoàn cảnh trong nhà chưa, nhân phẩm thế nào?”
Lục Anh thở dài: “Mấy chuyện này người ta tất nhiên phải nói điều tốt, chỉ có thể tự tìm hiểu thôi. Cha và nương hắn là người gác cổng, nhưng không phải là quản sự, chỉ là chân chạy việc. Hắn ở tiền viện hầu hạ trước mặt Hầu gia, cũng tạm được.”
Bạch Vi hỏi tên họ người này: “Ta sẽ lén đi hỏi thăm cho.”
Lục Anh: “… Hay là đừng hỏi, bị hắn phát hiện sẽ không tốt.”
“Yên tâm đi, ta đi hỏi mà ngươi còn không yên tâm sao, không để hắn biết đâu.” Bạch Vi vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Ta sẽ giải quyết cho.”
Lục Anh bắt lấy cánh tay Lục Vi: “Vậy ngươi hỏi một chút xem hắn có uống rượu không, có đánh người không, tính tình thế nào.”
Bạch Vi cười trêu chọc: “Có tiêu xài phung phí không, có thích tới kỹ viện không!”
Lục Anh vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngươi xem ngươi, cái miệng đúng là không buông tha ai! Thật là hư.”
Khương Đường nhìn các nàng náo loạn, mỗi lần ở bên cạnh họ nàng cũng không nhịn được cười.
Tết Khất Xảo cũng là dịp mà mỗi một người chưa định hôn sự rất mong chờ. Ngoại trừ Hoài Hề hơi lớn tuổi, các nha hoàn khác đều chưa đến hai mươi, là một cô nương sao có thể không nghĩ ngợi một chút, dù sao các nàng cũng biết rõ mấy gã sai vặt ở tiền viện người nào có vẻ ngoài tuấn tú.
Câu chuyện không biết như thế nào lại chuyển tới trên người Khương Đường, Bội Lan hỏi: “Ngươi thêu khăn xong chưa!”
Khương Đường sờ mũi nói: “Thêu rồi.”
Bội Lan nói: “Cho ta xem!”
Khương Đường bất đắc dĩ lấy ra, chiếc khăn sau đó cứ như vật hiếm lạ bị chuyền tới chuyền lui cho mọi người xem qua một lần.
Lục Anh nhìn chiếc khăn không nhịn được cười: “Ngươi lúc trước còn không biết xấu hổ trêu ta thêu giống vịt nướng!”
Chiếc khăn đã bị chuyền một vòng, người xem người cười, bị nhiều người giễu cợt như vậy khiến Khương Đường thẹn thùng: “Được rồi, ta may vá vụng về, dù sao cũng không tặng cho ai.”
Khương Đường thêu mấy nhánh cây lên khăn, Lục Anh lại cảm thấy nó giống như ổ gà.
Bán Hạ nén cười: “Ai dà, đẹp hay không cũng không quan trọng, chỉ cần người ta thích ngươi thì cho dù ngươi có tặng họ ngọn cỏ nhặt ven đường họ cũng vui nha.”
Đã không thích thì cho dù quà tặng đắt giá họ cũng không cần.
Mọi người cũng không hỏi chuyện của Hàn Dư Thanh, Hoài Hề đã từng dặn dò đừng mang việc này ra trêu ghẹo. Hơn nữa, Hàn Dư Thanh đã giúp đỡ Yến Kỉ Đường rất nhiều, lấy mấy chuyện này ra đùa giỡn với hắn cũng không tốt.
Nhưng mà, Lục Anh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có ái mộ người nào không?”
Khương Đường đẹp như vậy, tính tình lại tốt, người nàng ấy nhìn trúng sẽ là người như thế nào nhỉ?
Khương Đường lấy lại chiếc khăn: “Không có. Ta bây giờ chỉ muốn tích góp bạc, không nghĩ tới mấy chuyện không cần thiết.”
Thấy mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm, Khương Đường bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có.”
Lục Anh còn nhụt chí hơn Khương Đường: “Vậy ngươi muốn người như thế nào, ngươi nói ra để bọn ta tìm giúp ngươi.”
Khương Đường không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này: “Đầu tiên là tướng mạo tuấn tú, tiếp đó phải là người chính trực. Phải tôn trọng ta, yêu thương ta, có chuyện gì cũng phải nói với ta, không được làm ta lo lắng, càng không thể vì người nhà của hắn mà làm ta tủi thân.”
Kêu nàng hầu hạ mẹ chồng và cả gia đình phu quân nàng làm không được, cũng không thể chọn loại “con trai cưng của mẹ”.
Còn có một chuyện nàng chưa nói chính là người đó phải là người nàng thích.
Ở cả đời với người mình không thích thật sự rất khó chịu
Lục Anh vừa định nói như vậy thì dễ rồi, nhưng ngẫm lại thì thấy trên đời có mấy người được như vậy. Trên đời này có nhiều chuyện tủi thân, như nương của nàng ấy có khi còn phải lén lau nước mắt, ngay cả đại nương tử có khi vẫn chịu sự tủi thân.
Thấy mọi người không nói lời nào, Khương Đường được một tấc lại muốn tiến một thước: “Phải tìm giúp ta nha!”
Lục Anh quay đầu hỏi Bạch Vi: “Ngươi thích người như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-69.html.]
Khương Đường đắc ý cười to.
Nhưng mà đám Bạch Vi cũng thấy mấy yêu cầu của Khương Đường cũng không có gì quá đáng, suy cho cùng nàng rất xinh đẹp, nếu không phải nàng là nha hoàn thì nàng có thể gả cho bất kỳ ai. Nhưng trừ Hàn Dư Thanh ở tiền viện nàng ấy cũng không thấy có gã sai vặt nào có thể thân cận với Khương Đường.
Những người khác nhìn thấy Khương Đường cũng chỉ là nhìn một cái rồi chạy mất.
Tuổi Khương Đường cũng không lớn, chuyện hôn nhân đại sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Ngày kế tiếp là một ngày trời đầy mây, mưa phùn bao trùm cả không gian.
Khương Đường còn tưởng rằng hôm nay sẽ là một ngày nắng: “Thế này làm sao mà ra ngoài?”
Tĩnh Mặc nói: “Ngày này năm ngoái cũng như vậy, tương truyền là do Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt, nghẹn ngào khóc thút thít cho nên mới có mưa phùn. Trời mưa không lớn, nhờ vậy mà cảnh sắc buổi tối mới lãng mạn.”
Mưa phùn m.ô.n.g lung, từng ngọn đèn nổi bật lên giống như một tấm vải mỏng bao trùm cả khoảng không, mấy cái đèn lồ ng nhìn qua đặc biệt ôn hòa.
Khương Đường tự nhiên sẽ không mất hứng nói sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ trên trời cách nhau rất xa, nàng còn nói Tĩnh Mặc rất lãng mạn: “Thì ra là như vậy.”
Tĩnh Mặc lại nói: “Buổi tối ra cửa đừng mang quá nhiều bạc, người nhiều nên trên đường cũng loạn. Nếu mang theo bạc thì ngươi giữ cho kĩ.”
Khương Đường gật đầu ghi nhớ lời nàng ấy, nàng chỉ mang theo một trăm đồng để lúc đi dạo mua đồ ăn vặt thôi.
Trời mưa nên Lục Cẩm Dao không ra cửa, mang theo hai nha hoàn khác đến chính viện đánh bài với Trịnh thị.
Không phải là Lục Cẩm Dao chủ động tới mà là Trịnh thị phái Nam Hương qua mời.
Giữa trưa dùng cơm ở chính viện, đến chiều mới quay về.
Sau khi quay về sẽ sửa soạn trang điểm chuẩn bị đi xem hội đèn lồ ng, tất nhiên, Lục Cẩm Dao đi xem hội sẽ không phải chen chúc trong đám người như các nàng.
Nàng ấy đã đặt trước đình thủy tạ cao cấp nhất ở Thịnh Kinh, bên dưới chính là con phố náo nhiệt nhất Thịnh Kinh, ngồi bên trên vừa uống trà vừa ngắm cảnh.
Lục Cẩm Dao sửa soạn xong đã mang Hoài Hề và Bạch Vi ra cửa. Nàng ấy vừa đi là bọn nha hoàn của Yến Kỉ Đường đã nhanh chân chạy về phòng hạ nhân, chỉ chừa lại Cao ma ma và hai bà tử trông cửa.
Về phòng hạ nhân không phải để lấy bạc mà là thay y phục. Đi ra ngoài chơi cũng không thể ăn mặc xiêm y của nha hoàn phủ Vĩnh Ninh hầu được.
Khương Đường không hiểu mấy thứ này, chỉ đi theo thay đổi y phục.
Là bộ xiêm y mà nàng đã mua, màu vàng nhạt, vạt áo và tà váy có màu trắng hạnh nhân như đang đi dạo trong tiết xuân tháng ba ấm áp.
Nàng đã mua từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên mặc. Chờ mọi người thay xong y phục, nàng mới nhận ra màu xanh lam bây giờ cũng có nhiều thể loại như vậy.
Lục Anh ăn mặc đẹp nhất, kiểu tóc được búi lên cho phù hợp với y phục, trên mặt còn đánh phấn: “Lát nữa ta không đi với các ngươi.”
“Ai da, đi nhanh đi, ai muốn đi theo ngươi chứ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Anh vừa ra ngoài thì mọi người cũng đã tập trung đầy đủ, Khương Đường cùng các nàng ấy ra phủ.
Vẫn là đi ra từ cửa hông ở góc Đông Nam, hai thế giới chỉ cách nhau một bức tường cao.
Bên ngoài toàn là đèn, từ đầu hẻm đã nhìn thấy ánh sáng vàng ấm áp, thỉnh thoảng còn có tà váy phất phơ lướt qua, Khương Đường còn thấy người ta múa rồng.
Múa rồng múa sư tử vô cùng náo nhiệt.
Lần đầu tiên Khương Đường thấy cảnh tượng như vậy, mà những người khác sớm đã thấy nhiều rồi.
Người này kéo người kia, vừa cười đùa vừa đi về phía đầu hẻm.
Khương Đường cho rằng nam nữ trong dịp Khất Xảo sẽ cùng tụ lại một con phố, nhưng con hẻm trước phủ Vĩnh Ninh hầu cũng được treo đèn lồ ng.
Kéo dài từ Nam tới Bắc, sau đó dọc theo hai đường này nối dài về phía Đông Nam, đèn lồ ng được treo nối tiếp nhau khiến cả khu chợ đêm sáng như ban ngày.
Bên đường tất cả đều là những quán nhỏ khiến người xem hoa cả mắt, có đồ chơi làm bằng đường, còn có các loại hoa khiến cả không gian tràn ngập hương thơm.
Mưa bụi lất phất đầy trời, có một ít rơi lên mặt Khương Đường, thấy trên đường có người mang khăn che mặt, nàng cũng mang theo một cái.
Người nhiều nên năm người không thể đi song song với nhau, đi được nửa con phố thì mỗi người đã tách nhau ra đi dạo riêng.
Trước khi tách ra Nguyệt Vân đã dặn dò kỹ lưỡng: “Nhớ rõ phải quay về trước giờ Hợi.”
Khương Đường ghi tạc trong lòng, sống ở Hầu phủ quan trọng nhất là không được gây chuyện.
Nàng ra cửa đã mang theo đầy đủ đồ đạc, nếu có chuyện gì sẽ lập tức quay về.
Khương Đường không dám đi quá xa, bên đường có bán thức ăn vặt, nào là hạt dẻ ngào đường, khoai nướng, bánh nướng, bánh bao thịt, nàng không nhịn được cứ mua, để dành làm thức ăn khuya.
Nàng không tới mấy chỗ quá đông người, mấy nơi người ta không tới nàng cũng không tới, như vậy phiền toái sẽ không tìm tới nàng.
Khương Đường đang đi thì bỗng dưng bị cuốn vào một cơn lốc, hoàn hồn thì phát hiện túi hạt dẻ bên tay trái đã biết mất.
Cướp bạc? Nhưng mà sao lại lấy hạt dẻ ngào đường của nàng, một túi chỉ có mười văn tiền.
Rất nhanh đã có người đuổi tới, cũng là một cô nương, thở hồng hộc: “Cô nương, ngọc bội của ta bị người kia lấy mất, có thể giúp ta đuổi theo không?”
Khương Đường thấy nàng ấy ăn mặc bình thường, thuộc về cái loại người đứng trong đám đông sẽ không làm người ta chú ý, thật sự không giống người mang theo ngọc bội.
Huống hồ, đồ vật bị cướp không phải nên đuổi theo lấy lại sao, sao lại đi nói với nàng, nhìn nàng giống người chạy nhanh lắm sao?
Khương Đường vô cảm lui về sau một bước: “Ta cũng bị lấy mất hạt dẻ ngào đường, tự ngươi đuổi theo đi, nếu đuổi không kịp thì báo quan.”
Khương Đường xoay người muốn đi thì cô nương kia lại bắt lấy cánh tay nàng, nắm rất chặt, lại làm ra vẻ thân thiết: “Tỷ tỷ, không còn sớm nữa, chúng ta về sớm một chút đi.”
Khương Đường lập tức giãy ra, người nọ bỗng dưng sửng sốt, hiển nhiên rất kinh ngạc vì Khương Đường lại thoát khỏi tay nàng ta.
Khương Đường quay đầu lập tức bỏ chạy, mất ngọc bội cái gì chứ, rõ ràng là bọn buôn người, may mà sức nàng lớn.
Con mồi vừa chạy mất đã khiến một đám người đuổi theo phía sau.
Có khoảng bảy, tám nam nhân vây quanh Khương Đường, có vẻ xem nàng như nữ tử yếu đuối không có sức phản kháng, một đám không nhanh không chậm, còn cười đến rợn người.
Khương Đường lấy lọ ớt bột trong tay áo ra rồi quăng về phía đám người, mấy nam tử này tức khắc ôm mặt ngồi trên đất tru tréo, Khương Đường lập tức chạy về phía có nhiều người.
Vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, đột nhiên lại đụng trúng một người, Khương Đường nghi là đồng lõa của bọn buôn người nên giơ tay tính rải ớt bột, ai ngờ tay lại bị người ta nắm lấy.
Trong vòng một ngày mà nàng bị người ta nắm tay hai lần, Khương Đường càng giãy giụa mạnh hơn, chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc trên đỉnh đầu.
“Là ta.”
Khương Đường ngẩng đầu, thế mà lại là Cố Kiến Sơn.
Mưa phùn lất phất như sương mù giăng lối, đầu tóc của Cố Kiến Sơn hơi ẩm ướt, Khương Đường lập tức thu tay muốn hành lễ, Cố Kiến Sơn mở miệng nói trước: “Đây là ở bên ngoài.”
Không cần hành lễ.