Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:39:53
Lượt xem: 64
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn Xuân Đài một cái, Xuân Đài hồn nhiên không phát hiện mình nói gì không đúng: “Ngài mau ăn đi, không ăn sẽ lạnh đấy.”
Cố Kiến Sơn chuyển động nhẹ tay phải, sau đó dùng tay trái cầm đũa lên, khó khăn gắp một miếng thịt gà.
Hôm qua ăn cháo lòng, chỉ cần dùng muỗng là ăn được.
Đồ ăn do phòng bếp lớn đưa tới, là các món cơm, dùng muỗng ăn cũng được. Chỉ có hôm nay, là ăn mì.
Xuân Đài nhìn hồi lâu, chần chừ nói: “Không ấy để tiểu nhân đút ngài.”
Cố Kiến Sơn: “… Không cần, ngươi lui xuống đi, lát nữa vào dọn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Xuân Đài không dám làm trái ý Cố Kiến Sơn, từ sau hôm qua bị phát hiện nói dối, hắn đã không bao giờ dám dối gạt nữa.
Lần tới nếu lại nói dối, không bị phát hiện còn đỡ, nếu bị công tử biết, không thể thiếu một trận quân côn.
Sau này công tử nói gì, hắn sẽ nghe cái đấy.
Không bao giờ tự chủ trương nữa.
Xuân Đài bày đồ ăn ra trước mặt Cố Kiến Sơn rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Cố Kiến Sơn ngay cả thịt gà còn không gắp được, huống chi là mì sợi.
Dùng bữa bằng tay trái khó hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Vào những lúc này, cho dù bị Xuân Đài thấy, Cố Kiến Sơn cũng không muốn.
Sau khi vết thương trên tay khép lại, đi theo thái y châm cứu khôi phục, chắc chắn sẽ tốt lên thôi.
Cố Kiến Sơn dùng muỗng cắt sợi mì, gà thì chờ nguội rồi dùng tay cầm ăn, người sống chẳng lẽ còn bị mấy thứ này làm khó tới chết.
Về phần vì sao lại lấy đồ ăn từ chỗ Khương Đường, là hồi tối qua khi trở về từ chính viện, ở ngã rẽ đến chính viện, hắn quay đầu lại thấy Khương Đường.
Khương Đường hành lễ với hắn, hắn bật động, nàng cũng không nhúc nhích.
Cố Kiến Sơn không ngờ còn có trùng hợp kiểu này.
Chờ tay hắn khỏi, ít nhất phải đợi đến khi vết thương hắn khỏi hẳn.
Cố Kiến Sơn không muốn làm một kẻ tàn phế trong mắt của Khương Đường, không muốn bị thương hại.
Ăn thì thế nào, chỉ cần đưa tiền, vậy thì Khương Đường cũng có thể kiếm tiền. Hắn vui vẻ ăn đồ ăn do Khương Đường nấu, chịu đau cũng phải ăn cho hết, ăn nhiều chút mới mau khỏi được.
Xuân Đài không phải không biết ăn nói gì cả, ít nhất có vài lời của hắn có đạo lý nhất định.
Xuân Đài hiểu hết, hắn không cần phải giả vờ mạnh mẽ, c.h.ế.t cũng phải giữ lại chút thể diện này.
Dùng tay trái ăn cơm không thể nào trơn tru được, Cố Kiến Sơn ăn rất chậm, hai khắc sau Xuân Đài mới đi vào dọn dẹp.
Phải biết rằng ở quân doanh, mấy miếng là có thể gặm xong một cái màn thầu, đâu giống như hiện tại, còn phải nhai kỹ nuốt chậm.
Xuân Đài yên lặng bưng cái bát chỉ còn lại chút nước dùng xuống, sau đó bưng thuốc lên.
Ngửi thấy mùi thuốc sắc màu nâu đen đắng ngắt, Cố Kiến Sơn còn không thèm nhắm mắt uống sạch, nếu không phải chỉ có một chén, Xuân Đài đã nghi ngờ hắn có thể uống tận mấy chén.
Đổi băng bôi thuốc, lăn lộn một hồi đã qua giờ hợi.
Cố Kiến Sơn kêu Xuân Đài ở tạm tây sương phòng bên cạnh một đêm, Yến Hồi Đường bố trí đơn giản, tây sương phòng chỉ có một tấm vạc giường, dù sao trời nóng nên cũng không có chuyện gì.
Xuân Đài cẩn thận trông chừng đến nửa đêm, rồi mới không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Xuân Đài bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Hôm qua ban đêm sợ nóng nên hắn kéo giường đến bên cửa sổ. Giọt mưa từ dưới mái hiên nhỏ xuống từng giọt từng giọt, còn vài giọt mưa suýt rơi xuống mặt hắn.
Chỉ nhìn sắc trời thì không biết đang là mấy giờ, nhưng dù là giờ nào thì hắn đều phải thức dậy thôi.
Công tử nhà hắn còn dậy sớm hơn cả hắn, sáng sớm đã ngồi trước cửa sổ đọc sách.
Xuân Đài nhịn không được khuyên một câu: “Ngài nên ngủ thêm một lát, vốn dĩ vết thương còn chưa lành, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Vết thương của ngài ngay cả thái y cũng khuyên là phải tĩnh dưỡng, nằm nghỉ mới được.”
Trời mưa, hôm nay lại không cần đến chính viện, dậy sớm vậy làm gì.
Xuân Đài nghĩ nhất định phải khuyên thêm mấy câu, ai ngờ mới nói hai câu, công tử nhà hắn đã đặt sách xuống, về giường nằm.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thảo nào, thì ra hôm nay mặt trời không ló dạng.
*
Hôm nay Khương Đường không cần đến chính viện, ngày mưa việc của bọn nha hoàn sẽ ít hơn, nên nàng ở trước cửa sổ nhĩ phòng đọc thiếp.
Vừa đọc vừa ghi nhớ, khi rảnh thì viết thêm mấy chữ to, tuy nàng nhanh biết viết chữ, nhưng có nhanh cũng không thể viết như người đã viết chữ mười mấy năm, rồng bay phượng múa viết thành thạo được.
Muốn có thư pháp tốt phải chăm học khổ luyện, không có đường tắt nào đi được.
Nàng làm đồ ăn sáng cho Lục Cẩm Dao với Triệu đại nương, luyện chữ hơn nửa canh giờ, Tường Vi ở chính viện chạy đến. Lý do giống y như hôm qua: “Khương Đường, ta đói bụng quá à, có gì ăn được không cho ta vay chút đi, ta đổi cho ngươi thứ khác.”
Tường Vi tới còn cầm theo niêu lẩu, thuận đường tới mua chút thức ăn.
Niêu lẩu đã được chà rửa sạch sẽ, nàng ấy còn xoa xoa bụng, cứ như thật sự đói sắp xỉu.
Nếu có cái gì bán được, Khương Đường tuyệt đối sẽ không chê tiền.
Nhưng hôm nay không được.
Nàng đưa mắt nhìn sắc trời, nói: “Bên ngoài không có ai bày hàng nên không mua được đồ, ở chỗ ta không có đồ dự trữ, ngươi đi hỏi người khác đi.”
Hình như bên chỗ Bội Lan vẫn còn bánh quy.
Nếu không còn thì thôi, với lại, nàng muốn nghỉ ngơi một ngày.
Kiếm tiền cũng phải có đợt, nàng không muốn kiếm mỗi ngày, ai mà không muốn nghỉ ngơi đâu chứ.
Nếu không phải Cố Kiến Sơn tới mua thì nàng không nhất thiết kiếm một đồng bạc đó. Nếu là Cố Kiến Sơn thì càng không cần, thiếu nợ phải trả cho hết.
Nàng sợ Cố Kiến Sơn xảy ra chuyện lần hai, con đường đến Yến Hồi Đường không treo đèn lồ ng, tối đen như mực, sợ Cố Kiến Sơn lại ngã nên nàng nói với Hoài Hề, vì vậy tối qua đèn lồ ng đã được treo lên.
Có lẽ bởi vì lời nói của nàng có phân lượng, nên khi nàng nói Hoài Hề sẽ nghe, hơn nữa bởi vì Yến Kỉ Đường chậm rãi xây dựng địa vị, nên gã sai vặt tiền viện làm việc cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
Tường Vi bất đắc dĩ cười: “Thôi vậy, nếu không có chuyện gì nữa thì ta trở về đây, hôm qua cảm ơn ngươi nha.”
Khương Đường cười nhẹ: “Không có gì, ngày khác tới nhé.
Nói chuyện với Tường Vi xong, Khương Đường lại tiếp tục đọc thiếp, xem nhiều sẽ không mắc lỗi, nếu mai trời vẫn mưa thì không thể đến tiệc hoa sen rồi.
Dựa theo thường lệ, vào những lúc như này chủ nhà sẽ gửi thiếp tạ lỗi, sau đó hẹn thời gian khác. Còn phải hỏi thăm người khác có yến hội vào thời gian đó hay không, mặc cho gia thế như nào, đều phải tránh đi.
Là vì lễ nghĩa.
Nhưng mà lỡ có người đồng thời muốn tổ chức yến hội, bất cẩn đụng phải thì không còn cách nào hết.
Hôm sau, may mà ông trời hợp tác, trời xanh không mây.
Khương Đường với Nguyệt Vân đi theo Lục Cẩm Dao đến hồ Bích Thủy ngoài thành Thịnh Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-63.html.]
So với hồ nhân tạo của phủ Vĩnh Ninh hầu thì hồ Bích Thủy lớn hơn, mênh m.ô.n.g vô bờ. Lá sen nối tiếp chân trời, đang là mùa hoa sen nở rộ nên chỉ mới ngồi trên xe ngựa nhìn, Khương Đường đã thấy tận mấy loại hoa sen.
Nhưng mà, nàng không đến thưởng sen, Lục Cẩm Dao có thai, tuy đã qua thời kỳ nguy hiểm ba tháng, nhưng khi ra ngoài vẫn phải cẩn thận một chút.
Lục Cẩm Dao phải hạn chế đi bên bờ hồ, nếu nàng ấy muốn hoa sen, Khương Đường với Nguyệt Vân sẽ hái cho nàng ấy, nàng ấy chỉ cần ngồi nói chuyện với đám người An Dương quận chúa là được.
Xuống xe ngựa, từ đằng xa đã thấy An Dương bước đến nghênh đón: “Chào Lục tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao: “Chào quận chúa.”
An Dương nhìn Khương Đường đằng sau Lục Cẩm Dao, nhoẻn miệng cười: “Đã lâu rồi không gặp Lục tỷ tỷ, bộ y phục hôm nay của tỷ thật đẹp. Chúng ta qua kia ngồi đi, vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện.”
Lần gặp trước là đầu tháng năm, ở thôn trang của Lục Cẩm Dao. Nếu không có Lục Cẩm Dao ra tay giúp đỡ thì mẫu thân với nàng ấy đã mắc kẹt ở đó.
Có khi còn bị đất đá trên núi đập trúng.
Ngựa bị dọa sợ, nhưng hữu kinh vô hiểm (1).
(1) Chỉ hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm
Lục Cẩm Dao nói: “Đã lâu không gặp, nhìn khí sắc của muội thấy khá hơn nhiều rồi, đã mời danh y đến sao?”
An Dương trông rất khác với lần gặp trước.
Lần xuân nhật yến đó, nàng ấy trông như chỉ cần một làn gió là đã có thể thổi bay. Mùng một tháng trước đi chùa dâng hương, An Dương nhìn có sức sống hơn chút, nhưng vẫn trông yếu đuối mong manh như thế.
Còn bây giờ khí sắc hay sắc mặt đều đã tốt hơn, khuôn mặt ửng hồng, sức sống linh động gấp mấy lần, nhìn sáng sủa hơn nhiều.
An Dương vén tóc con ra sau tai, cười nói: “Thái y trong cung đã xem qua, hơn nữa gần đây khẩu vị tốt, tiến hành song song cả hai. Lúc trước mùa hè là khó chịu nhất, nhưng năm nay đỡ hơn rồi.”
An Vương phủ không lo dùng băng, vừa mát mẻ lại ăn được cơm, bệnh của nàng ấy đã từ từ tốt lên, còn có lòng rảnh rỗi chạy đến đây ngắm hoa nữa.
“Lục tỷ tỷ, hôm nay mát mẻ, chúng ta nói chuyện một hồi đi.”
Bởi vì tiệc trà nên An Dương không dám đến quá gần mặt họ, nàng ấy kêu hạ nhân treo màn lụa rèm châu ở đình giữa hồ, rồi bày trà bánh ra đó, cảnh vật ở đó là tuyệt nhất, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Nàng ấy không gửi thiếp mời cho quá nhiều người, chỉ mời mấy người thân thiết, nàng ấy còn dẫn theo đầu bếp đến, buổi trưa nấu cơm dã ngoại ở đây, ăn tiệc hoa sen.
Lục Cẩm Dao đi theo An Dương đến đình giữa hồ, trên đường đi vừa nói vừa cười.
An Dương nói: “Lần này may mà có Lục tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao đưa Triệu đại nương đến, cho dù có chút liên quan đến Khương Đường thì đấy cũng là tấm lòng của Lục Cẩm Dao.
An Dương sẽ không vì Khương Đường mà cái gì cũng tính lên đầu nàng, việc nào ra việc đó.
Nam nữ ngự triều giới hạn không nghiêm, mấy lang quân đứng bên bờ phẩm thơ, nhưng toàn đọc mấy bài thơ hủ lậu, thật sự hủ lậu.
Bây giờ đang là lúc hoa sen nở rộ, không chỉ có mình nàng ấy tới hồ Bích Thủy.
Tuy An Dương là quận chúa nhưng cũng chính vì nàng là quận chúa nên mới không thể bao vây nơi này lại, chỉ để mình nàng ấy ngắm cảnh được.
“Bên kia có người ở thế tử Định Bắc hầu, chúng ta ở bên này đừng va chạm.” Giọng của An Dương không nhỏ, là vì muốn nhắc nhở cho các tiểu nương tử bên này.
Ngoại trừ Lục Cẩm Dao thì những người còn lại đều chưa gả chồng.
Con người của Định Bắc hầu thế tử ra sao, mọi người đều đã nghe ra, tránh chút không có chỗ nào thiệt.
Lục Cẩm Dao gật gật đầu, cùng một phụ thân, nhưng phẩm chất lại không giống nhau.
Khuê mật của nàng ấy tức Sở Hàm Ngọc gả cho nhị công tử phủ Định Bắc hầu Chu Thần Phong, so với Chu Thần Viễn thì nhân phẩm có phần cao hơn.
Nếu so sánh thì hành vi của trưởng tử là Chu Thần Viễn lại khiến người ta thấy khinh thường.
Có thê thất, lại ham mê cái đẹp.
Tránh xa chút là đúng.
Khương Đường đi phía sau Lục Cẩm Dao, suy nghĩ vòng vòng. Nàng đã từng đưa cơm cho phu nhân Định Bắc hầu, có gặp qua Chu Thần Viễn một lần.
Nếu An Dương đã nói vậy thì tất nhiên nàng sẽ không đi lung tung.
Đến đình giữa hồ, An Dương kéo Lục Cẩm Dao ngồi xuống.
Cảnh sắc ở đình giữa hồ đẹp hơn cả, gió sen gợn sóng, những ngọn núi xanh đằng xa kéo dài không dứt, sương sớm mây mờ bị gió thổi đến, như những dải lụa của tiên tử đang bay vút lên trời.
Dạo này tâm trạng của Lục Cẩm Dao không tốt, thấy cảnh sắc như thế, trong lòng nàng ấy đã thoải mái hơn nhiều.
Có người chèo thuyền trên hồ, có người đứng ở mũi thuyền thổi sáo, thỉnh thoảng xen kẽ vài câu thơ văn.
Giống như trong
Chỉ nghe câu ca này thôi thì không có gì, nhưng sau khi xướng xong câu này, Lục Cẩm Dao lại nghe thấy một tràng cười vang.
Vẻ mặt An Dương khẽ trầm xuống, nàng ấy đuổi nha hoàn đi hái sen: “Các ngươi đi hái sen đi, giữ lại trưa làm tiệc hoa sen, nhớ đừng có đi xa.”
Thấy An Dương làm thế, những người khác cũng muốn kêu nha hoàn đi.
Lục Cẩm Dao quay đầu lại dặn dò: “Các ngươi cũng đi đi.”
An Dương gõ nhẹ lên bàn: “Các nàng đi hết rồi, thì chúng ta không tiện lắm.”
Nàng ấy chỉ vào Khương Đường nói: “Tiểu ông[1] bên kia có đồ ăn ướp lạnh sẵn đó, đại nương tử nhà ngươi không ăn được đồ quá lạnh, lấy ra rã đông trước đi.”
[1] Một vật dụng bằng đá để cất trữ đồ ăn.
Khương Đường hành lễ, đi qua bên cạnh mở tiểu ông ra, nhìn vào thì thấy thế mà lại mà thạch băng đường đỏ của Cẩm Đường Cư bán.
Thạch băng được cắt ra thành nhiều miếng nhỏ, trong suốt sáng trong như thủy tinh, bên trên được rưới mấy muỗng nước đường đỏ lớn, còn có nho khô, đậu phộng và các món ăn kèm khác.
Duy chỉ không có bánh sơn tra, chắc là để ý Lục Cẩm Dao có thai nên cố ý không để vào.
Những người thân thiết với An Dương quận chúa, hoặc có thân phận cực kỳ quý trọng, trong đó có một người cực kỳ yên tĩnh, là ấu nữ của trưởng công chúa, đường muội của An Dương, cũng là quận chúa tôn quý.
Còn những người có thân phận bình thường, là thứ nữ trong phủ nào đó, khi Khương Đường xem thiếp không biết có người như vậy.
Có lẽ An Dương với tư cách là quận chúa, không cần phải lo chuyện này.
Cho nên ở đây, thân phận địa vị không phải là ưu tiên hàng đầu, kết giao với người khác, thứ nên coi trọng nhất là phẩm chất.
An Dương có thể nhớ rõ Lục Cẩm Dao không ăn được sơn tra, chỉ điểm này thôi đã khiến lòng người sinh hảo cảm.
An Vương phủ mang đến đồ sứ, màu sắc trong suốt, thậm chí còn có thể thấu quang.
Bát nhỏ màu trắng ngà đựng thạch băng màu hồng phấn như gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc này mặt trời vừa mọc, bát được ánh mặt trời chiếu rọi vào, đẹp mắt vô cùng.
Một chén thạch băng được múc ra, mọi người nhìn mà ngạc nhiên. Người ngạc nhiên đầu tiên là Lục Cẩm Dao, bởi người khác không biết đây là gì nhưng nàng ấy sao có thể không biết được? An Dương nở nụ cười: “Ngày nào ta cũng ăn hai chén này. Chắc chắn Lục tỷ tỷ đã từng ăn rồi, không biết các ngươi có ăn bao giờ chưa?”
An Bình quận chúa lắc lắc đầu.
An Dương: “Mau nếm thử, món này giải nhiệt cho ngày hè là tốt nhất. Hồi mới đầu mẫu thân ta ăn không thấy ngon, nhưng ăn xong ngày nào cũng thèm một chén, nhưng phải đi mua từ sớm, chứ chờ trời nóng là chẳng còn gì cả.”
Nghe nói có đầu bếp khi nấu sẽ bỏ anh túc vào trong món ăn, e là ở đây cũng bỏ, nàng ấy còn đặc biệt kêu thái y xem qua.
Kết quả lại tạo thành một trò cười.