"Bá tánh cũng hết cách. Bọn họ dù có tự tìm được việc làm thì cũng chỉ sống khổ hơn mà thôi. Chủ nhà biết những người này không có hội quán chống lưng, tức là không có chỗ dựa."
"Hoặc là bị quan phủ bóc lột, hoặc là bị thương nhân bóc lột, hoặc là bị hội quán bóc lột..."
"Cũng có thể là bị cả ba bên cùng bóc lột."
"Cũng chẳng biết phải làm thế nào mới có thể để bá tánh sống tốt hơn. Vấn đề này, ta đã nghĩ mấy chục năm mà vẫn chưa thông suốt."
"Lẽ nào bá tánh dù có thế nào cũng không thể sống tốt được hay sao?"
【Dĩ nhiên là không phải rồi!!!】
Khi Hứa lang lắng nghe lời của Thái tử, hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn và khiêm nhường.
Một ngày tốt lành
Nhưng tiếng lòng lại mãnh liệt như sóng vỗ, đập mạnh vào lồng ngực.
【Đâu phải là dù thế nào cũng sống không tốt! Mà chỉ là ở thời đại này, bất luận ra sao cũng không thể sống tốt được mà thôi.】
【Hơn nữa, hội quán của công nhân cũng không nên như thế này. Chúng nên... nên... Chúng nên là hậu thuẫn vững chắc nhất cho bá tánh!】
【Chuyện thế này——】
"Ăn cơm thôi." Thái tử bất chợt nói một câu. Dường như không ưa nổi cái vẻ ca thán này của chính mình, hắn xua tay bảo: "Lời Bổn cung vừa nói, ngươi đừng để trong lòng, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Hứa Yên Miểu im lặng gật đầu.
Bữa cơm này hắn ăn rất trầm mặc, rõ ràng lòng dạ không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-697.html.]
Sau khi dùng bữa xong, bọn họ liền đi hái dâu tằm theo kế hoạch đã định.
"Sao lại ở ven ruộng thế này?" Hứa Yên Miểu kinh ngạc.
【Ta còn tưởng sẽ là cả một rừng dâu tằm hay gì đó chứ.】
Thái tử cười nói: "Người làm nông ấy mà, làm sao nỡ dùng ruộng tốt đất tốt để trồng dâu tằm được, họ ngay cả đậu tương, cao lương còn chẳng nỡ trồng vào đó, chỉ trồng ở ven ruộng, bờ mương thôi."
Kiến thức nông nghiệp nghèo nàn mách bảo Hứa Yên Miểu: "Không cần luân canh sao?"
Khi dâu tằm chín rộ, cả một vùng chi chít màu đen, đâu đâu cũng là người đang hái dâu. Một người nông dân đang làm ruộng gần đó cười xen vào: "Luân canh chứ! Sao lại không luân canh! Nửa năm đầu trồng lúa mì, nửa năm sau trồng lúa nước, cứ thế luân phiên."
Hứa Yên Miểu: "À? Không trồng đậu tương để cải tạo đất sao?"
Người nông dân kia cười đáp: "Ruộng tốt thế này mà trồng đậu tương thì phí lắm."
Vị nông quan đi cùng nhỏ giọng nói với Hứa Yên Miểu: "Luân canh lúa nước và lúa mì có thể bổ trợ lẫn nhau, cũng giúp tăng độ phì nhiêu cho đất. Có điều, đất đai bình thường vốn dĩ độ màu mỡ không đủ, nên cũng không luân canh nổi."
Hứa Yên Miểu chợt hiểu ra.
【May mà ta không phải quan địa phương, nếu không mà cứ lý thuyết suông, khăng khăng bắt người ta phải luân canh theo kiểu lúa mì - đậu tương, hoặc lúa nước - đậu tương, thì chẳng phải làm hỏng chuyện rồi sao?】
Lại có một nông dân khác bắt chuyện, mặt mày tươi rói: "Còn có cả khoai lang, khoai tây nữa chứ – giống lương thực mà triều đình phát lần này đúng là giống tốt thật đấy! Cứ trồng vào mấy cái khe núi kia là lại có thêm một phần lương thực! Ngày thường mấy mảnh đất ở khe núi ấy vốn chẳng trồng trọt gì được, chỉ có thể bỏ hoang ở đó, giờ thì nhờ có khoai tây, khoai lang cả. Chàng trai trẻ ơi, cậu không biết đâu, những năm trước ấy, mấy cây dâu tằm ven ruộng này, nhà nào nhà nấy đều trông coi kỹ lắm, người ngoài không ai được phép hái bậy đâu, làm gì được như bây giờ, bụng dạ đã no đủ rồi, người ngoài đi ngang qua đường hái ít dâu ăn, chủ nhà cũng chẳng để tâm nữa."
Người nông dân lúc trước lại trêu ông lão: "Lão Trương à, bây giờ ông khen khoai tây khoai lang tốt rồi đấy, chứ hai năm trước chẳng phải ông sống c.h.ế.t không chịu trồng, cứ cho rằng triều đình đang bày cách để tăng thêm số lượng ruộng đất trong tay ông, ông trồng ba phần đất khoai lang thì trong sổ ruộng lại ghi thành một mẫu ruộng tốt, để mà thu thêm nhiều thuế ruộng hay sao?"