Hứa Yên Miểu gật đầu: "Thiên hạ thái bình chưa đầy bốn mươi năm, không thể chịu thêm biến động nào nữa."
【Cho nên thuật Đồ Long càng phải siết chặt hơn nữa, dù là luyện xuôi hay luyện ngược đều không thể luyện. May mà chỉ có mình ta biết chuyện này —— Dù sao ta cũng không định kết hôn sinh con gì ở đây, không cần lo lắng tối ngủ nói mê bị nghe thấy rồi nói ra ngoài.】
【Ủa khoan... Cẩm Y Vệ của lão hoàng đế sẽ không chơi trò hạ tiện đến mức đi nghe lén người khác nói mê đấy chứ?】
【Đờ mờ! Cao Kiến Dực, cái đồ hạ tiện nhà ngươi! Biến thái! Thật sự cho Cẩm Y Vệ đi nghe lén người khác nói mê à!】
Từ Thái tử đến các Thái tử xá nhân đi cùng, rồi đến cả Cẩm Y Vệ, tất cả đều mắt nhìn thẳng, tai làm như điếc.
Không nghe thấy! Chúng ta không nghe thấy gì hết! Tuyệt đối không nghe thấy Hứa Yên Miểu réo cả tên lẫn họ mắng Bệ hạ!
【Nhưng mà không ngờ ta lại từng nói mê về kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm sao?】
【Vậy chẳng lẽ ta còn nói những chuyện khác nữa à?】
Đồng tử Hứa Yên Miểu chấn động.
Bất chợt nghe thấy tiếng hát quen thuộc của khúc "Ngư Chu Xướng Vãn", dòng suy nghĩ của hắn đột ngột bị cắt đứt.
Thái tử xá nhân nhẹ nhàng gõ hai cái vào thùng xe từ bên ngoài: "Lang quân, Hứa lang, đã đến bờ sông Dương Tử rồi ạ."
Một ngày tốt lành
*
"Bánh cải, bánh mè lớn, màn thầu thêm cua, bánh trôi rượu, giăm bông chay, củ cải khô ngũ vị —— Hả? Món này phải tháng Chạp mới làm sao? Thôi được rồi. Vậy thì lấy thêm cháo đặc mỗi người một bát, đậu phụ hầm hành lá cũng một phần, hôm nay có món tươi sông nào, cá tôm cua gì đó, cứ chọn loại tươi ngon mà mang lên, thêm một nồi lẩu dê nữa —— Tạm thế đã, các ngươi còn muốn gọi gì nữa không?"
Thái tử quả không hổ danh là lão sành ăn, vừa ngồi xuống đã bắt đầu gọi món, cứ như thể ngài là người Thường Châu chính gốc vậy, món nào gọi ra cũng chuẩn vị địa phương.
Gọi món xong, ngài tiện thể hỏi chủ quán xem gần đây có chỗ nào hái dâu tằm không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-696.html.]
—— Lần này bọn họ không mang theo nhiệm vụ gì cả, đúng thật là chỉ đi chơi mà thôi.
Hỏi xong xuôi, món cũng đã gọi xong, đợi chủ quán lui ra, Hứa Yên Miểu không kìm được mà cảm thán: "Thường Châu bây giờ quả thực phồn hoa hơn nhiều rồi."
Thái tử đáp tùy ý: "Thường Châu nằm ở Giang Nam, đất Giang Nam phần lớn thời gian đều rất phồn hoa, trù phú."
Ngài lại liếc nhìn Hứa Yên Miểu một cái, dường như tiện miệng giới thiệu: "Giang Nam những năm gần đây xuất hiện không ít hội quán. Đó đều là do bá tánh lập ra để khi đi làm thuê không bị phú hộ, thương nhân bóc lột, không xảy ra chuyện cắt xén tiền lương, họ tập hợp lại với nhau mà thành lập."
Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: "Vậy thì tốt quá! Đoàn kết chính là sức mạnh!"
"Lời này có lý!" Thái tử cười khen một câu, rồi lại lắc đầu: "Nhưng sự việc không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu. Hội quán đúng là bảo vệ người làm công không bị phú hộ, thương nhân bóc lột, nhưng bên trong hội quán lại có sự bóc lột khác."
Hứa Yên Miểu tròn mắt kinh ngạc.
Thái tử kể lại những chuyện nội bộ mà ngài biết được trong thời gian trà trộn vào hội quán: "Người làm công muốn gia nhập hội quán phải nộp phí gia nhập, hàng tháng cũng phải đóng hội phí. Hội quán sẽ giúp người làm công tìm nơi làm việc, nhưng sẽ moi một khoản tiền công lớn từ họ."
"Vậy..."
Thái tử nhìn là biết Hứa Yên Miểu định nói gì: "Không gia nhập cũng không được. Không vào hội quán thì ngươi hoàn toàn không tìm được việc. Cả phủ thành này chỗ nào cần người làm thuê, bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, luôn nhanh chân hơn một bước cung cấp người làm cho chủ thuê."
Hứa Yên Miểu im lặng.
【À... Ra là vậy à, ta còn tưởng là...】
Là gì thì trong tiếng lòng hắn cũng không nói tiếp.
Thái tử nghỉ một lát, uống hai ngụm nước lọc đã rót sẵn trên bàn, rồi lại chậm rãi nói chuyện câu được câu chăng ——