"Non sông vẫn còn đây..." Hứa Yên Miểu lẩm bẩm: "Quốc thái dân an."
"Đúng vậy, quốc thái dân an." Thái tử thở dài nói: "Thật ra vào những năm cuối của tiền triều, cảnh tượng không phải như thế này đâu."
Thái tử hồi tưởng lại một cách chậm rãi, giọng nói cũng chậm rãi ——
"Năm đó ta vừa tròn mười lăm tuổi. Thường Châu khi ấy vẫn thuộc về tiền triều, đang bị một nhánh quân khởi nghĩa khác tấn công. Tiền triều tuy đã thối nát, nhưng tướng lĩnh trấn thủ Thường Châu lại rất thương dân, bá tánh cũng cùng nhau lên thành trợ giúp phòng thủ. Vì vậy, nghĩa quân đánh mãi không phá được thành, sĩ khí dần suy sụp. Chẳng ngờ, bọn chúng lại quay sang tàn sát toàn bộ bá tánh sống bên ngoài thành Thường Châu."
— Ta đánh không lại kẻ địch, chẳng lẽ còn không trị nổi đám dân đen này sao?
Hứa Yên Miểu nghe đến đây, chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới, mày cũng nhíu chặt lại: "Chuyện này thật quá đáng. May mà không phải bọn họ giành được thiên hạ."
Thái tử gật đầu.
Chưa nói đến những chuyện khác, riêng việc quân Hạ của bọn họ khi đó chưa bao giờ tàn sát dân trong thành, ngài tự thấy đã hơn hẳn các đội quân khác trong thời loạn lạc không biết bao nhiêu bậc.
"Mà lần bá tánh bị tàn sát này, cũng có lỗi của ta."
Nụ cười trên mặt Thái tử dần tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-695.html.]
Ánh mắt Hứa Yên Miểu lộ vẻ kinh ngạc: "Sao Điện hạ lại nói vậy?"
Thái tử nói: "Chiến lược ban đầu của phụ hoàng là, nhân lúc nhánh nghĩa quân kia tấn công Thường Châu, quân Hạ sẽ đánh chiếm Vô Tích và Trấn Giang, sau đó đánh thẳng tới cầu Trịnh Lục, bọc hậu đường lui của nghĩa quân, chặn chúng ở bên ngoài cổng thành Thường Châu."
Mắt Hứa Yên Miểu hơi mở to: "Chẳng lẽ..."
Thái tử hơi cụp mắt: "Đúng vậy. Chính vì ta khinh địch, nóng vội tiến quân, nên quân Hạ đã không thể chiếm được Vô Tích. Chúng ta đánh mất tiên cơ, Thường Châu rơi vào tay nhánh nghĩa quân đó. Sau đó, đối phương hồi sức, quay lại phòng thủ Vô Tích và Trấn Giang. Lúc bấy giờ, Thường Châu, Giang Âm, Vô Tích, Trấn Giang, cùng các huyện như Cao Thuần, Lật Thủy đều rơi vào tay địch. Quân Hạ đành phải dừng bước tiến về phía Tây, tìm phương án khác. Và rồi, bá tánh Thường Châu cũng vì thế mà rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng."
Hứa Yên Miểu không biết nên an ủi ngài thế nào —— vả lại chuyện cũng đã qua rất lâu rồi.
Suy nghĩ một lát, hắn bèn mượn hoa kính Phật, nhận lấy kẹo lê cao từ tay thị vệ vừa quay lại, đưa cho Thái tử: "Điện hạ ăn chút đồ ngọt đi? Ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn đó."
Thái tử nghiêng đầu nhìn Hứa Yên Miểu: "Đa tạ." Ngài nhận lấy kẹo lê cao, ăn một miếng nhỏ, tâm trạng quả thực khá hơn nhiều, bèn nói tiếp: "Nhưng mà, nửa năm sau, phụ hoàng ta đã đánh trở lại."
Thái tử nói: "Sau khi phá thành Thường Châu, chúng ta đã bắt sống toàn bộ quân địch. Bá tánh vốn thấy quân đội là tránh như tránh tà, thế nhưng khi nghe tin bọn giặc kia bị bắt làm tù binh, ai nấy đều muốn xông vào đánh c.h.ế.t chúng. Thật không biết trong nửa năm đó bọn chúng đã gây ra những chuyện bẩn thỉu gì, mà các châu phủ khác do nhánh nghĩa quân ấy cai trị, vừa nghe tin phụ hoàng ta đánh tới, bá tánh đã lũ lượt tự phát nổi dậy chống lại chúng. Có mấy nơi còn trực tiếp dâng thành đầu hàng. Kết quả là, chưa đầy một tháng, những nơi như Tô Châu, Côn Sơn, Thái Thương, Thanh Phố, Gia Định, Tân Dương, Tùng Giang, đều đã rơi vào tay chúng ta."
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu chăm chú lắng nghe, viên kẹo lê cao to bằng đầu ngón tay ngậm trong miệng, hương vị của lạc, đường và vừng lập tức bung tỏa, ăn vào cũng không hề ngấy hay dính răng.
Ánh nắng lặng lẽ len vào thùng xe. Thái tử nhìn ánh nắng, rồi lại nhìn bá tánh bên ngoài, khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa cái chân bị tật của mình: "Thời buổi sông trong biển lặng này thật sự không dễ gì có được. Bổn cung thật sự hy vọng thiên hạ có thể mãi mãi thái bình, bá tánh có thể luôn được ăn no mặc ấm, có tiền mua kẹo ăn."