Hứa Yên Miểu: “Thần trước đây từng đọc một câu: Mắt sẽ mê hoặc ngươi, kinh nghiệm sẽ đánh lừa ngươi, trực giác sẽ dụ dỗ ngươi, người thân, thuộc hạ, bạn bè, đồng môn của ngươi đều sẽ cố gắng lừa gạt ngươi, nhưng toán học thì không.”
Thái Tử nói đùa: “Bởi vì toán học không biết chính là không biết?”
Hứa Yên Miểu mặt nghiêm túc: “Đúng. Toán học không biết chính là không biết.”
Thái Tử ngẩn ra một chút.
Hứa Yên Miểu: “Hay nói cách khác, muốn biết con số là đúng hay sai, có khả năng xuất hiện hay không, thì phải dùng toán học để quan sát, để kiểm chứng, nó hoàn toàn dựa trên khách quan, không chịu bất kỳ ảnh hưởng chủ quan nào — Nghĩ lại, Điện hạ chắc cũng không phải chưa từng trải qua, dù nhìn một người thế nào đi nữa hắn cũng là người tốt, căn bản sẽ không nghĩ đến hắn thực ra sau lưng tham ô nhận hối lộ, ức h.i.ế.p nam nữ chứ? Không nghĩ như vậy, sẽ không nhớ ra đi điều tra, đây chính là ‘ảnh hưởng chủ quan’, nhưng nếu ngài từ sổ sách hắn trình lên mà nhìn ra con số không đúng, liền có thể biết hắn có nghi ngờ làm giả sổ sách để lừa gạt thượng quan, đây chính là ‘ảnh hưởng khách quan’.”
Hứa Yên Miểu: “Thần cho rằng, một quan viên, bắt buộc phải cố gắng hết sức loại bỏ ảnh hưởng chủ quan.”
Từ đầu đến cuối, đầu óc Thái Tử đều hỗn loạn, không biết nên phân định ra tình cảm gì. Cho đến lúc này, tư tưởng của hắn mới miễn cưỡng thoát ra khỏi sự hỗn loạn này, lặng lẽ nhìn Hứa Yên Miểu.
‘A.’
Hắn dường như là nhận ra muộn màng, mới phản ứng lại:
Tất cả bọn họ đều đang bàn luận về sự đơn thuần của Hứa Yên Miểu trong đối nhân xử thế, khổ não vì hắn nghe không hiểu ý tứ trong lời người khác, cũng cười nói hắn luôn vô tình hại cả triều đình, nhưng… bọn họ luôn vô thức quên mất rằng, Hứa Yên Miểu có những kiến giải độc đáo nhất thế gian này, tầm nhìn xa nhất, và cả cái nhìn thấu triệt nhất.
— Hắn luôn có thể bộc lộ nhận thức vượt qua thời đại này của mình.
Thái Tử cười nhẹ: “Ngươi nói rất…” đúng.
[Nói đến cái này, nếu Hoàng đế cũng cần phải thi toán thì tốt rồi.]
Thái Tử thất thố: Không không không! Cái này không đúng!
— Bởi vì, hắn thật sự có khả năng trở thành Hoàng đế ( )
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-676.html.]
— Hắn thật sự có một con bò mà! (giọng chấn động)
Tại Võ Anh Điện xa xôi, Thiên Thống Đại Đế vốn đang nằm trên sập, nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng đối mặt trực diện với ác ý của thế giới, suýt nữa không giả bệnh nổi nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của đại cữu huynh bên cạnh vừa lo lắng lại vừa mang theo chút suy tư, Đại Đế tiếp tục nhắm mắt, cho dù nín thở đến khó chịu cũng kiên quyết không mở ra.
Bảo ông học toán, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
— Nhưng có thể sắp xếp cho Thái Tử. Dù sao trước đó nói hoàng tử cần phải sát hạch, mà Thái Tử là Trữ quân, không thuộc phạm vi này.
Chỉ trong một hơi thở, Lão Hoàng Đế quyết định ngay lập tức: Đẩy Trữ quân ra! Để Hứa Yên Miểu đừng chú ý đến lão già sắp bảy mươi tuổi như ông nữa.
Một ngày tốt lành
Trữ quân cũng là quân mà, Trữ quân học tương đương với việc đang lát đường cho mình làm Hoàng đế!
Sau khi vui vẻ vạch ra đẳng thức này trong đầu, Lão Hoàng Đế mở mắt ra, định gọi người.
[Dù sao không học thì rất khó đảm bảo cấp dưới không làm giả sổ sách đúng không?]
[Cho dù ban đầu đối phương quả thực đáng tin cậy, lâu dài về sau, thật sự có thể nhịn được lòng tham sao? Dù sao, không chỉ con trai Hoàng đế không biết tính toán, Hoàng đế bản thân cũng không biết tính toán.]
Hứa Yên Miểu đùa một câu chỉ mình hắn biết.
Nhưng Lão Hoàng Đế không biết hắn đang đùa, suýt nữa nhảy dựng lên từ sập mềm.
Ngươi mới không biết tính toán! Cả nhà ngươi đều không biết tính toán! Hứa Yên Miểu ngươi đừng có bịa đặt!
Ngay cả Thái Tử, tình cảm cũng vô cùng dạt dào: “Bíp —”“Bíp —”“Ngươi mới bíp —”
Cũng không biết những lời trong lòng này rốt cuộc đã che đi cái gì.