Các đại nhân: “…”
Bọn họ đều đã mấy chục tuổi rồi, có người còn bảy tám mươi rồi, còn phải học toán học?!
Nụ cười dần tắt.
Ngày hôm đó, trong các phủ đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ —
“Hứa – Yên – Miểu!”
Cầm cuốn 《Cửu Chương》 giật được từ chỗ con cháu, lật vài trang một cách khổ sở phát hiện mình không hiểu lắm xong, từng người một nghiến răng nghiến lợi, hai tay chống nạnh, giậm chân mắng Hứa Yên Miểu mấy canh giờ liền.
— Tình huống này, đừng nói ngươi là Bạch Trạch, ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng vô dụng!
Quá đáng rồi! Cái này cũng quá hại người rồi!
Hứa Yên Miểu ngươi tự mình cũng là quan viên, ngươi cũng phải tham gia sát hạch, ngươi không sợ mình thi không qua sao!
Khi lời này truyền ra ngoài, truyền đến tai Hứa Yên Miểu…
[Không sợ à, ta thi đại học toán được 147 điểm mà.]
Hứa Yên Miểu trong lòng giơ tay chữ V.
Đậu Tiền Thừa Tướng cả người cứng đờ như tượng đá.
Lão vừa mới quay lại triều đình thôi! Ngươi liền bày ra trò này cho ta, bắt một lão già tám mươi tuổi như ta đi thi toán học, có lịch sự không!
Hứa Yên Miểu, lão phu mấy ngày nay cho ngươi chơi Sô Ngu là vô ích rồi!
Vốn định tặng cho ngươi, bây giờ ngươi nằm mơ đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-675.html.]
Đậu Tiền Thừa Tướng tức giận đùng đùng vào cung: “Bệ hạ! Lão già sắp gần đất xa trời như thần, cũng phải thi toán học sao!”
Lão Hoàng Đế ôm ngực: “Ai ui! Ai ui!”
Đậu Tiền Thừa Tướng dừng lại một chút: “Bệ hạ, ngài sao vậy?”
Lão Hoàng Đế thở hổn hển: “Tim ta hơi đau, cữu huynh dìu ta đến sập mềm đi, ta nằm một lát.”
Đậu Tiền Thừa Tướng vội vàng tiến lên, đỡ người đến sập mềm, cũng không tiện nhắc đến chuyện toán học nữa, hơi do dự một chút, hỏi: “Có cần gọi Thái Y Viện Viện sử không?”
Lão Hoàng Đế thở ra một hơi, xua tay: “Không cần, ta nằm một lát là khỏe thôi.”
Đậu Tiền Thừa Tướng bèn lo lắng ngồi ở một bên.
Lão Hoàng Đế nhắm mắt dưỡng thần, dường như thật sự đang nghỉ ngơi.
Bên kia.
Hứa Yên Miểu vẫn còn ở trong cung bận rộn cùng Thái Tử hoàn thiện các chi tiết của khoa toán học.
Một ngày tốt lành
Thái Tử viết được hai dòng liền khâm phục liếc nhìn Hứa Yên Miểu một cái: “Chuyện đắc tội với đám đông như thế này, Hứa Lang ngươi cũng dám làm, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ. Nếu không phải ngươi không phải người của Khảo Công Ty, ta còn phải nghi ngờ ngươi có phải đang tăng thêm quyền lực cho Khảo Công Ty không đấy.”
— Lại Bộ Khảo Công Ty hiện là bộ phận duy nhất còn cười được, bọn họ quản lý việc sát hạch quan viên hàng năm, đề nghị của Hứa Yên Miểu, hoàn toàn là gãi đúng chỗ ngứa của bọn họ.
Hứa Yên Miểu thêm mấy nét vào tấu chương liên quan đến lời lẽ về “điều chỉnh độ khó của bài thi toán học theo tuổi tác quan viên”, nghe vậy, lại hiếm khi nghiêm túc nói: “Cũng đâu phải bắt bọn họ đi học cách dùng Cát Viên Thuật để tính ra độ dài cạnh của đa giác đều nội tiếp một vạn hai nghìn hai trăm tám mươi tám cạnh và diện tích của đa giác đều hai vạn bốn nghìn năm trăm bảy mươi sáu cạnh, chỉ là cần bọn họ có nền tảng toán học, nắm vững cách khai căn bậc hai, khai căn bậc ba, hiểu xác suất học, nếu những thứ này đều không hiểu, chẳng phải là đang đánh cược vào lương tâm của quan lại cấp dưới sao?”
Khóe miệng Thái Tử giật giật: “Vậy cũng đúng thật.”
— Cái mà Hứa Yên Miểu nói “tính ra độ dài cạnh của đa giác đều nội tiếp một vạn hai nghìn hai trăm tám mươi tám cạnh và diện tích của đa giác đều hai vạn bốn nghìn năm trăm bảy mươi sáu cạnh”, nói một cách chính xác, nên gọi là: tính số pi đến bảy chữ số thập phân. Thái Tử chỉ muốn nói, nếu thật sự thi cái này, vậy thì ngươi có g.i.ế.c bọn họ, bọn họ cũng thi không qua nổi đâu.
Hứa Yên Miểu: “Điện hạ ngài thử nghĩ xem, quan viên có nền tảng toán học, mới không bị cấp dưới dùng sổ sách giả lừa gạt đúng không?”