Đến lúc đó, lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, thăng quan chẳng phải là chuyện chắc như đinh đóng cột sao?
Thái Bộc Tự Khanh chỉ cần nghĩ đến tiền đồ tươi sáng đó, tức thì cảm thấy:
Đừng nói là bị bóc mẽ một hai chuyện ngồi lê đôi mách, cho dù có bóc hết những chuyện tốt ông ta đã làm ra, ông ta cũng cam lòng!
Thái Bộc Tự Thiếu Khanh không khỏi thắc mắc: “Vậy nếu hắn làm thế nào cũng không chịu nghĩ đến kế hoạch ba năm thì sao?”
Thái Bộc Tự Khanh quả quyết: “Không hoàn thành được toàn bộ nhiệm vụ, thì ít nhất cũng phải hoàn thành được một nửa!”
Thái Bộc Tự Thiếu Khanh: “Ể?”
Thái Bộc Tự Khanh dõng dạc: “Để hắn bóc mẽ chuyện của ta thật nhiều vào, để hắn bóc sạch chuyện của ta! Để mọi người hóng chuyện của ta đến chết! Như vậy cũng là đã cố gắng hết sức rồi, Bệ hạ sẽ không trách tội ta như đã trách Ngụy Thị Lang! Nói không chừng còn nhìn ta bằng con mắt khác!”
Thái Bộc Tự Thiếu Khanh: “Hít—!!!”
Thái Bộc Tự Khanh lại hừng hực ý chí phấn đấu.
Mà bên cạnh, ánh mắt Thái Bộc Tự Thiếu Khanh sáng rực.
Ngộ rồi! Ngộ rồi! Hắn ngộ ra rồi!
Hắn nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, nghiền ngẫm thật kỹ, con đường thăng quan tiến chức đang ở ngay trước mắt!
*
Thái Bộc Tự Khanh một thời gian dài không có động tĩnh gì, dài đến mức chuyện khoa cử tăng thêm môn toán học đã truyền đi khắp nơi, dài đến mức Lão Hoàng Đế đã thúc giục mấy lần. Nhưng Thái Bộc Tự Khanh vẫn vững như bàn thạch, cho đến khi…
“À? Tiệc nhà Đậu Công ư? Ta không nhận được thiệp mời.”
Hứa Yên Miểu lật xem hộp thư trước cửa nhà mình, xác nhận không nhận được thiệp mời xong, liền nhìn về phía Thái Bộc Tự Khanh: “Đúng là không có thật.”
Một ngày tốt lành
Thái Bộc Tự Khanh đương nhiên biết hắn không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-668.html.]
Mục đích của bữa tiệc lần này là Đậu Tiền Thừa Tướng muốn xem mắt chọn chồng cho đích trưởng tôn nữ của mình. Ngươi, Hứa Yên Miểu, tuy tuổi tác tương đương với nàng, nhưng lại không có ý định thành thân, trong nhà cũng chẳng có tỷ tỷ muội muội gì, làm sao có thể mời ngươi được.
— Đúng vậy, vị đích trưởng tôn nữ này chính là người đã nghị hôn với Tiền Thái Tôn, suýt chút nữa là thành chuyện rồi.
Thái Bộc Tự Khanh càng biết rõ, Hứa Yên Miểu không hề hay biết mục đích của bữa tiệc này, bèn cười hỏi: “Hứa Lang có muốn đi xem náo nhiệt không? Chỗ ta đây vừa hay có dư một tấm thiệp mời.”
Hứa Yên Miểu đang định từ chối.
Thái Bộc Tự Khanh lại như vô tình nói: “Nghe nói học trò của Đậu Công từ Ba Thục tìm được Sô Ngu, định trong bữa tiệc lần này tặng cho Đậu Công — vừa hay rửa đi sự xui xẻo của bữa tiệc lần trước.”
Sô Ngu?
Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt —
[Gấu trúc! A a a a a a! Là gấu trúc!!!]
Hứa Yên Miểu khẽ ho một tiếng: “Nhưng Đậu Công không mời ta, ta đi có phải không thích hợp lắm không?”
Thái Bộc Tự Khanh cười nói: “Người gác cổng chỉ nhận thiệp mời thôi. Hứa Lang ngươi lại không phải đến để phá đám, có gì mà không được? Hơn nữa, các nhà mở tiệc, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp chủ nhân của thiệp mời không đến được, phải nhờ người khác đến chúc mừng rồi.”
Cuối cùng, lòng muốn xem gấu trúc vẫn lấn át tất cả, Hứa Yên Miểu cảm ơn Thái Bộc Tự Khanh, vào ngày mở tiệc, đã xuất hiện tại bữa tiệc.
Nhưng sẽ không có quan viên nào cho rằng Hứa Yên Miểu đến vì đại tôn nữ của Đậu Tiền Thừa Tướng.
Bọn họ chỉ ngơ ngác: “Người này sao lại ở đây!”
Không phải lại sắp xảy ra chuyện gì nữa chứ! Chúng ta chỉ muốn yên ổn hưởng thụ một bữa tiệc thôi mà! Chúng ta đã mấy tháng trời không dám mở tiệc rồi, còn định nhân bữa tiệc lần này của Đậu Công mà vui vẻ một phen đây!
Đậu Tiền Thừa Tướng nghe được tin này, vốn đang cùng mấy vị đồng liêu nói cười vui vẻ, nhất thời cũng không cười nổi nữa.
Đồng thời bắt đầu suy nghĩ có nên tìm người xem bát tự cho đại tôn nữ của mình không, sao lại thế này… Lần trước nghị hôn gặp phải loại người như Tiền Thái Tôn, trong lòng có người khác mà còn kéo dài không buông cháu gái lão, lần này xem mắt chọn người, rõ ràng không hề mời Hứa Yên Miểu, sao hắn vẫn cứ xuất hiện thế này.