Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 664

Cập nhật lúc: 2025-05-01 03:24:21
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

—— Lão Hoàng Đế biết một khi thiên tai xảy ra, bá tánh vì muốn sống sót, tất nhiên sẽ bán rẻ ruộng đất nhà mình. Cho nên, ông đã ban hành một chính sách: Trong thời gian hoang loạn, do quan phủ đi mua ruộng của bá tánh, trong một thời gian nhất định, cho phép người bán dùng giá gốc chuộc lại đất đai. Hoặc quan phủ bán đất giá rẻ. Đây chính là "tiền thục điền".

"Vì thế, với tư cách là Bố chính sứ Giang Tây, trong tình hình giá gạo tỉnh lân cận một đấu gạo lên tới bốn mươi đồng tiền, ngài cần bao nhiêu tiền thục điền, mới đủ lương thực cần thiết cho năm trăm bốn mươi bảy vạn sáu ngàn hai trăm năm mươi chín miệng ăn dân bị nạn của tỉnh?"

"Trong đó nam đinh bốn trăm linh năm vạn sáu ngàn tám trăm mười hai người, nữ đinh một trăm linh một vạn bốn ngàn hai trăm linh bốn người, già yếu bốn mươi vạn năm ngàn hai trăm bốn mươi ba người, mà mỗi đinh mỗi ngày đều lĩnh nửa thăng lương, cứu tế bốn tháng, người già trẻ em mỗi ngày lĩnh số lương thực giảm một nửa, cứu tế năm tháng."

"Đê lớn xây dựng ít thì ba tháng, nhiều thì năm tháng, cứ cho là năm tháng đi."

Thái Tử đứng thẳng tắp, nói một mạch liền tù tì.

Đương nhiên là phải nói một mạch liền tù tì.

Năm Thiên Thống thứ mười hai, Giang Tây từ xuân sang hạ, mưa lớn liên miên, sông Cám dâng lũ. Cám Châu, Cát An, Lâm Giang, Thụy Châu, Quảng Tín, Phủ Châu, Nam Xương, Cửu Giang, Nam Khang gặp phải trận lụt lớn mấy chục năm khó gặp, ngàn dặm thành biển nước.

Thái Tử Cao Hiến đích thân đến cứu trợ thiên tai.

Trước trận lụt, dân số Giang Tây hơn chín trăm mười hai vạn, sau thiên tai, dân số c.h.ế.t đuối hơn ba trăm sáu mươi lăm vạn, dân bị nạn hơn năm trăm vạn miệng ăn.

Những con số hắn nói, đều đến từ thảm họa năm đó.

Mà điều hắn căm hận nhất, khó quên nhất là ——

"Bệ hạ, Bố chính sứ Giang Tây năm Thiên Thống thứ mười hai Tằng Bảo Thành, do bản thân yếu kém về toán học, tuy lòng dạ vì bá tánh, lúc thiên tai đích thân kiểm tra số lượng gạo thóc, kiểm tra số lượng dân bị nạn, trong sổ sách ghi chép số hộ khẩu khu bị nạn là bao nhiêu, ruộng đất bị phá hoại bao nhiêu mẫu, nhà cửa bao nhiêu gian, người dân c.h.ế.t đuối bao nhiêu miệng... đều do ông ta đi khảo sát mà có được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-664.html.]

"Nhưng ông ta không biết tính toán, chỉ nhìn con số cuối cùng, việc mua lương thực cứu trợ thế nào, phân phát ra sao, đều do tiểu lại bên dưới làm."

"Lương thực quả thực dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt của Tằng Bố chính sứ, đã phát đến tay từng người dân bị nạn, không có tham ô."

"Nhưng, lúc mua lương thực, tiền mua lương thực và số lượng lương thực không khớp, khiến lương thực không đủ chia. Đến lúc đi mua thêm, giá lương thực lại tăng, thành một đấu tám mươi đồng tiền, lương thực của triều đình còn chưa vận chuyển đến."

"Vì thế, người c.h.ế.t đói chiếm mười sáu, mười bảy phần."

Một ngày tốt lành

Những người dân bị nạn đó, không c.h.ế.t trong lũ lụt, không gặp phải quan viên ăn hại, lại vì vị trưởng quan cao nhất tỉnh không biết toán học, không tính toán được một người dân bị nạn cần chuẩn bị bao nhiêu lương thực cứu trợ, cũng không phát hiện tiểu lại bên dưới tham ô tiền bạc, dẫn đến lần đầu mua lương thực về số lượng thiếu hụt nghiêm trọng so với số người, mà c.h.ế.t đói.

Dưới gầm trời này sao lại có chuyện hoang đường như vậy!

Sao lại có chuyện hoang đường, nực cười, như thể ông trời đang đùa giỡn với con người như vậy!

"Chuyện này trách ai?"

"Là trách vị Bố chính sứ tính toán không giỏi, không tính toán trước được lương thực cần thiết cho dân bị nạn? Hay là trách đám lại viên hại công làm giàu tư? Hay là trách triều đình không coi trọng tính toán, toàn bộ dựa vào sự tự giác của quan viên?!"

Thái Tử cứ tưởng mình đã quên chuyện này, hôm nay mới phát hiện, có những chuyện chỉ là chôn sâu trong lòng, chờ đợi ngày phá đất mà ra.

Giọng nói đột ngột cao vút kia gần như xuyên thấu mây xanh, đủ khiến người ta dựng tóc gáy.

Loading...