Cùng lắm thì, sau khi làm xong lại niêm phong là được – tức là g.i.ế.c người diệt khẩu. Không những tiện lợi, mà còn có thể lôi ra để dẹp yên oán giận của triều thần và bá tánh. Đối với việc này, Lão Hoàng Đế không hề có chút áy náy nào: dùng xong liền vứt, trước nay vẫn là môn học bắt buộc của các bậc đế vương.
Đậu Tiền Thừa tướng lòng chấn động.
Hình như... Bệ hạ nói vậy, quả là có chút đạo lý!
[Sao cứ cảm thấy mấy vị đại đế, minh quân, thiên cổ nhất đế gì đó đều có cái tật này vậy nhỉ.] Hứa Yên Miểu không nhịn được thầm phàn nàn: [Đều cho rằng mình có thể dùng một đời làm xong tất cả mọi việc cho con cháu đời sau, để chúng có thể hưởng phúc.]
[Rõ ràng bản thân trị quốc cũng phát hiện ra, vấn đề là mang tính giai đoạn, từng vấn đề một sẽ nảy sinh ở các giai đoạn khác nhau, chẳng có biện pháp nào làm một lần là xong mãi mãi, chỉ có thể không ngừng vá víu quốc sách, đổi mới thay thế. Thời đại tiến bộ, vấn đề cũng vậy. Sao cứ đổi sang con cháu mình thì lại cho rằng thứ mình tạo ra có thể khiến chúng yên ổn mãi mãi không lo?]
[Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, còn đến lượt lão Cao nhà ông sao? Chẳng lẽ lão Doanh, lão Cơ, lão Triệu đều ngốc hết à? Hay là ông thấy mình thông minh hơn người ta? Bị đám thần tử tâng bốc lâu ngày không lẽ thật sự cho rằng mình là thiên cổ nhất đế, anh minh xưa nay chưa từng có đấy chứ...]
"Rầm" một tiếng, tay Lão Hoàng Đế đập mạnh xuống bàn khiến mặt bàn rung lên, ông mặt mày giận dữ: "Hỗn xược!"
—— Lão Doanh, lão Cơ, lão Triệu đều là những hoàng đế khai quốc hàng đầu trong lịch sử, kiểu xếp vào mười đại đế vương thì chắc chắn nằm trong top mười.
[Hả? Sao đột nhiên nổi giận vậy?]
Đậu Tiền Thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, thân người vừa đứng dậy lại "rầm" một tiếng quỳ xuống: "Thần đáng chết!" Ông nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình: "Bệ hạ thứ tội, thần không nên thầm chê bai chính sách của Bệ hạ —— nhưng, hôm nay thần dù có muôn c.h.ế.t cũng phải nói, việc dùng quan lại hà khắc là không thể được."
Đậu Tiền Thừa tướng vận động não còn nhanh hơn bánh xe nước: "Cho dù có những quan lại hà khắc chỉ nhắm vào cường hào, không xâm phạm bá tánh mảy may. Thế nhưng, không phải tất cả quan lại hà khắc đều như vậy. Chỉ cần có người vượt qua luật pháp, nắm giữ quyền sinh sát, thì phẩm hạnh thiện ác vĩnh viễn là do trời định. Bệ hạ! Chẳng lẽ chúng ta lại đem phẩm hạnh của quan lại hà khắc, việc bá tánh có bị hại hay không, giao cho thiên ý, giao cho lương tâm của bọn họ sao!"
[Ồ ồ, thì ra là vậy!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-640.html.]
Hứa Yên Miểu chợt hiểu ra.
Thì ra Lão Hoàng Đế phát hiện Đậu công trong lòng không tán thành việc này, nên mới nổi trận lôi đình.
[Thật ra ta thấy Đậu công nói rất có lý mà...] Hứa Yên Miểu nhìn chằm chằm vào dòng chữ mô tả trong hệ thống, lí nhí nói thầm trong lòng: [Nhân tính là thứ không thể thử thách được đâu.]
Thiên Thống Đại Đế trầm mặc.
Một ngày tốt lành
Đậu Hoàng hậu lặng lẽ nhìn, thấy đến đây, không nhịn được mỉm cười hài lòng. Bà vẫn luôn lo lắng lỡ như mình qua đời trước Ngũ Lang, không còn sự kiềm chế nữa, Ngũ Lang làm việc sẽ quá mức sắc bén. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bà không cần quá lo lắng nữa.
*
Niềm vui nỗi buồn của con người quả không giống nhau.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đang đứng canh cửa lập tức sốt ruột.
Đừng mà! Nhân tính có gì mà không thể thử thách chứ! Thử thách ta đi! Ta rất chịu được thử thách mà! Ta trên có mẹ già, dưới có con thơ, cửu tộc đầy đủ cả đó!
Thiên Thống Đại Đế nhìn ông cữu huynh, chậm rãi nói: "Trẫm tự nhiên sẽ không giao việc đó cho thiên ý, cho lương tâm. Trẫm dự định lập thêm một nha môn nữa, giám sát trăm quan, bao gồm cả Cẩm Y Vệ."
Miệng thì nói cho Đậu Tiền Thừa tướng nghe, nhưng những người có mặt ở đây đều biết, ông đang cách không đối thoại với Hứa Yên Miểu. Ông cho Hứa Yên Miểu một cơ hội để thuyết phục mình.