Bỉnh Thượng thư và đám Cẩm Y Vệ cũng rất tiếc nuối – vậy mà không g.i.ế.c à!
[Ể? Vậy mà lại đến nha môn? Vậy ước chừng không phải không nỡ, đơn thuần là không muốn mang mạng người trên lưng mà thôi.]
[!!!]
[Oa! Tuyệt!!!]
[Nàng kiện cáo trượng phu kia của nàng, kiện đối phương lừa hôn! Sau đó lại kiện đối phương lừa đảo. Thông minh nha! Nếu đối phương lừa hôn, vậy bản thân mối quan hệ vợ chồng này vốn không nên tồn tại. Lúc này lại kiện lừa đảo, quả là hợp tình hợp lý!]
Đúng vậy đúng vậy, hợp tình hợp lý.
Hơn nữa không cần mạng đối phương, đòi tiền tài để đối phương xót của, khiến bản thân thoải mái, quả là suy nghĩ sáng suốt!
Có điều, chuyện lừa hôn này là thế nào?
Lão Hoàng Đế gật gật đầu. Hoàn toàn chìm đắm trong việc hóng chuyện.
Tiểu dược đồng bên cạnh nhìn ông càng giống nhìn kẻ tâm thần – một kẻ tự dưng làm động tác khoa trương đứng bật dậy, một lát sau còn đột nhiên gật đầu với không khí.
[Ồ hô! Kiện trượng phu lừa hôn, lý do sử dụng là đối phương xuất thân là thứ xuất, nhưng không báo trước, trên hôn thư cũng không nhắc tới chuyện này!]
[Để ta tra xem... hình như đúng là được nha, luật Đại Hạ quy định, lúc nam nữ định hôn, phải báo cho đối phương biết, bản thân có phải là tàn tật không, tuổi tác có quá già quá trẻ không, là đích xuất hay thứ xuất, vân vân và vân vân.]
[Nếu lúc đó người nam không nói, đúng là có thể kiện lừa hôn.]
[Không nhìn ra nha, cũng khá biết tìm luật pháp đấy chứ.]
Lão Hoàng Đế kéo ghế lại, ngồi xuống lần nữa.
Đúng là vậy.
Thế nên, đã phán bọn họ hòa ly chưa?
[Ừm ừm! Nếu Kinh Triệu Doãn phán rồi, vậy tội lừa đảo cũng có thể phán – Oa! Tuyệt! Lý do dùng cho tội lừa đảo là, đối phương lừa của hồi môn của nàng!]
[Hợp tình hợp lý!]
[Một khâu nối một khâu!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-620.html.]
[Trâu bò!!!]
Bỉnh Thượng thư gật gật đầu.
Cũng không tệ nha, nữ tử này vậy mà còn hiểu luật – có lẽ chính vì hiểu luật, nên mới có thể toàn thân trở ra trong vụ bạo hành gia đình lần trước?
[Ồ ồ, hóa ra không phải nàng ta trâu bò. Mà là con trai Bỉnh Thượng thư trâu bò nha.]
Bỉnh Thượng thư: "???"
Liên quan gì đến bảo bối nhi tử của ta?
[Bởi vì gần đây học được luật Đại Hạ, nên muốn tìm người để luyện tay nghề, nhưng lại sợ gây họa cho bá tánh bình thường, thế là định tìm một kẻ xấu để thử xem, như vậy lỡ như có hại người ta, hắn cũng không áy náy.]
[Vừa hay tìm được vị Mai nương tử này.]
Ồ ra là vậy à……
Mấy chữ này chậm rãi lướt qua đầu Bỉnh Thượng thư, rồi ngài đột nhiên tỉnh ngộ, cả người giật mình đứng bật dậy.
Co cẳng chạy ra ngoài, chưa được hai bước lại chạy về, hành lễ với Lão Hoàng Đế: "Lang Chủ! Hạ thần có việc gấp xin phép rời đi trước..."
"Ngươi đi đâu vậy." Lão Hoàng Đế hơi kinh ngạc, thoáng cảm khái: "Đứa nhỏ này rất tốt, nghĩ gì liền làm nấy. Ngươi làm phụ thân, phải nên vì nó mà kiêu hãnh mới đúng."
Bỉnh Thượng thư vội nói: "Nhưng mà, một chuyện một khi bị vị kia chú ý tới, đều chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Con trai hạ thần mới mười tuổi thôi ạ! Lang Chủ! Chuyện này, con trai hạ thần không dính vào nữa đâu!"
Một ngày tốt lành
Lão Hoàng Đế khoan thai gắp một miếng củ cải khô: "Không vội, chuyện này..."
[Ồ hô!]
[Gã nam nhân kia cũng tỉnh rồi!]
[Đúng là trời sinh một cặp, cũng đến kiện cáo, đỉnh thật. Cũng là đến kiện đối phương lừa hôn trước, kiện đối phương bị nhà chồng trước kiện tội đả thương người, bỏ trốn, lúc thành thân với hắn đã không nói chuyện này, hại hắn nhầm phải cưới nữ nhân đào vong, cho nên cuộc hôn nhân này không tính.]
[Sau đó, là có thể kiện bên nữ mượn tiền không trả... Ừm, chỉ cần phủ nhận quan hệ vợ chồng, các khoản chi tiêu của bên nữ trong hôn nhân đều có thể nói là mượn tiền đúng không? Sau đó là có thể đòi lại đúng không?]
[Tuy đều là kẻ ác, nhưng ngươi cũng đủ mặt dày rồi đó.]
[Với lại, hóa ra hai người các ngươi phát hiện không đánh lại đối phương, liền cùng nhắm vào tiền của đối phương à.]