Viên Thượng thư: "..." Tình yêu sẽ biến mất, cảm động cũng vậy.
Đây nếu không phải là Hoàng đế, ông ta ít nhiều cũng phải nói một câu: Ngài vậy mà còn mặt mũi để nói à?
Nhưng nghĩ đến cái quan tài phủ bụi ở nhà, còn chưa muốn nó đến lúc phải dùng, ông chỉ có thể mỉm cười: "Bệ hạ nói quá lời rồi. Đâu phải phung phí, việc Bệ hạ làm đều có lợi cho quốc gia."
—— Chỉ là, nếu có thể đừng làm cùng một lúc thì tốt rồi.
—— Nếu có thể duy trì hiệu suất ba năm năm mới làm một việc thì càng tốt hơn.
Lão Hoàng Đế cười với Viên Chính một cái: "Viên khanh về Hộ Bộ rồi, đối với vị trí Công Bộ Thượng thư còn trống này, có tiến cử người nào không?"
Viên Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến một người: "Độ Chi Bộ Lang trung Bính Huy thuật toán rất giỏi, có thể làm Công Bộ Thượng thư."
Lão Hoàng Đế: "Ồ? Trẫm còn tưởng ngươi sẽ chọn Cao Hạ đấy."
"Cao Hạ người này đúng là có tài vơ vét của cải, nhưng hắn mới vào quan trường chưa đầy một năm. Nếu làm Thượng thư, một là tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm còn nông cạn, sợ khó đảm đương trọng trách, hai là cũng sợ triều thần nhiều người không phục."
Một ngày tốt lành
Lão Hoàng Đế "Ừm" một tiếng, liếc Viên Chính hai cái, luôn cảm thấy không chỉ có hai nguyên nhân này.
Viên Chính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặt đầy vẻ nghiêm túc. Chẳng lẽ muốn ông ta nói thẳng với Lão Hoàng Đế trước mặt mọi người: Ba là ta thấy thằng nhóc này có thiên phú quản lý sổ sách, ngài tạm thời đừng để hắn đi làm Công Bộ Thượng thư, giữ hắn lại để ta bồi dưỡng, sau này không chừng có thể chuyển sang Hộ Bộ kế nhiệm ta?
Lão Hoàng Đế không nhìn ra gì, bèn gật đầu: "Vậy thì điều Độ Chi Bộ Lang trung Bính Huy làm Công Bộ Thượng thư."
Viên Chính cười thoải mái, nói tiếp: "Hơn nữa, Bính Huy người này, keo kiệt như Cao Hạ... khụ, giống Cao Hạ, ngày thường tác phong cẩn thận, rất quý trọng tài sản của mình. Nghĩ chắc chắn có thể làm tốt chức Công Bộ Thượng thư."
"Ồ?" Lão Hoàng Đế mắt sáng lên, "Trước đây đúng là Trẫm đã xem nhẹ vị ái khanh này. Như vậy thật là quá tốt rồi!"
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-601.html.]
Hứa Yên Miểu phê xong đống tấu chương vô nghĩa, nhanh chóng chuồn lẹ.
Nhìn đồng hồ, hắn muốn khóc mà không có nước mắt: "Chắc là chiều rồi, kỳ nghỉ của ta! Hết rồi!"
[Hoàng đế chó má! Chỉ biết bóc lột người, tăng ca chưa bao giờ trả tiền làm thêm giờ.]
Hoàng đế chó má đích thân nghe thấy tiếng lòng này, bèn huýt sáo một tiếng.
[Đáng ghét! Còn ép ta nữa, ta sẽ chuyển nghề làm paparazzi, chuyên bán đời tư của Hoàng đế!]
Tiếng huýt sáo của Hoàng đế chợt ngừng lại, ông quay đầu nói với Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ: "Đi lấy hai mươi cân gạo Tiểu Trạm, đưa đến phủ Hứa Yên Miểu."
—— Gạo Tiểu Trạm là gạo tiến vua, chuyên dùng để tiến cống cho Đế hậu và hai cung dùng. Cơm nấu ra vừa thơm vừa dẻo. Chỉ số ít đại thần được ban gạo.
Hơn nữa, đối với người thích ăn uống như Hứa Yên Miểu, tặng đồ ăn cho hắn, hắn sẽ rất vui.
Sắc mặt Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lập tức trở nên vô cùng kỳ quái. Hắn nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu Điện hạ nghe nói Hứa Thị trung thích ăn uống, sau khi gạo tiến vua đến, đã sai người lấy mười cân ban cho Hứa Thị trung rồi ạ."
Lão Hoàng Đế dừng một chút: "Ừm, Hoàng hậu của Trẫm đúng là hiền huệ."
Ông lại nghĩ nghĩ: "Vậy thì không tặng gạo tiến vua nữa. Gần đây hạt dẻ không phải đã chín rồi sao? Gửi cho Hứa Yên Miểu một hai cân qua đó."
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vẫn rất nhỏ giọng, sợ Hoàng đế lấy mình ra trút giận: "Vạn Thọ Công Chúa đã tặng rồi ạ, hai cân. Còn sai tiểu trù phòng trong cung mình làm một món gà hầm hạt dẻ gửi cho Hứa Thị trung nữa."
Lão Hoàng Đế: "... Mai Tô hoàn? Nay mùa hè oi bức, vật này sinh tân chỉ khát..."
"Tương Dương Công Chúa đã tặng rất nhiều rồi ạ."
"..." Lão Hoàng Đế mặt cứng đờ: "Đi mua hết thoại bản đang thịnh hành trên thị trường, gửi cho thằng nhãi đó. Hắn thích xem thoại bản."