Hứa Yên Miểu quả thực lo lắng lỡ như đối phương biết chuyện này rồi mắc chứng trầm cảm hay gì đó thì phải làm sao. Nhưng không nói ra thì rõ ràng cũng không ổn!
Bình Ân Hầu: Không giấu gì ngươi, ta cũng rất đau đầu.
[Không biết nếu để nữ nhi của Bình Ân Hầu tận mắt thấy phu quân mình ăn nằm với người khác thì có được không.]
[Nhưng dù thế nào cũng không thể so được với việc nhìn thấy vào lúc sinh nở, đó mới là cắt đứt tình cảm, tuyệt tình tuyệt ái nhất.]
[Vậy vấn đề lại đến rồi, lúc sinh nở thì làm sao mà thấy được chứ! Hơn nữa còn rất dễ một xác hai mạng. Không cần thiết vì một tên tra nam mà đánh đổi tính mạng.]
Một ngày tốt lành
[Nói mới nhớ, không biết tìm người vẽ lại thì có kích thích người ta hơn không nhỉ. Nhưng cách này có hơi thất đức quá không?]
Bình Ân Hầu vốn đã đang cân nhắc, một là không làm, hai là làm cho trót, g.i.ế.c quách gã đi, sau đó lừa con gái rằng gã gặp phải sơn tặc nên đã chết. Hoặc nói gã thích phụ nữ đã có chồng, dan díu với quả phụ rồi bỏ trốn. Con gái lão có thể sẽ đau buồn một thời gian, nhưng thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ.
Thế nhưng, lời của Hứa Yên Miểu như sấm sét giữa trời quang, giúp lão mở ra một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới! Từ đó, tựa như đường cùng núi tận, lại thấy hoa trong bóng liễu!
Thử hỏi xem! Ai nhìn thấy cảnh hai đống thịt mỡ cuộn vào nhau mà không thấy ghê tởm chứ!
Hôm nay lão phải khiến cho cái tên con rể này gắn liền với từ "ghê tởm" trong ký ức của con gái lão! Cho dù con gái lão có thích gã đến mấy, chỉ cần nghĩ đến gã một lần là sẽ nghĩ đến cảnh hai đống thịt mỡ kia một lần!
*
Thế là, đợi sau khi nữ nhi của Bình Ân Hầu sinh nở bình an, lại ra cữ, tĩnh dưỡng khỏe mạnh, cha nàng liền đến tìm: "Con gái à, thật ra trước đây phụ thân đã lừa con, phu quân con vắng mặt một tháng nay không phải là đi làm nhiệm vụ Bệ hạ giao phó rời kinh thành, mà là vì sau khi thành thân với con, hơn hai mươi năm qua, hắn đã dan díu với mười bảy mười tám người nữ nhân khác, bị phụ thân phát hiện, nên phụ thân đã đuổi hắn đi rồi."
Nữ nhi của Bình Ân Hầu đứng không vững làm rơi cả chén trà, chén trà "choang" một tiếng vỡ tan tành, nước trà nóng bỏng văng ra, làm ướt một mảng vạt áo dưới.
"Phụ thân, người nói gì vậy?!"
Nữ nhi của Bình Ân Hầu cả người đều ngây dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-595.html.]
Như vậy còn chưa đủ!
Bình Ân Hầu nhanh chóng lấy cuộn tranh xuân cung đồ đã chuẩn bị từ lâu "xoạt" một tiếng mở ra trước mặt nàng.
Nữ nhi của Bình Ân Hầu không kịp đề phòng đã nhìn thấy hai hình người trần truồng, hơn nữa một trong số đó lại chính là người đầu gối tay kề mà nàng rất quen thuộc, hai người xuất hiện trước mặt nàng với một tư thế vô cùng khó coi —— một tiểu thư khuê các như nàng đời nào đã thấy qua thứ này: "A!!!"
Bình Ân Hầu: "Con gái! Con nhìn cho kỹ vào! Hôm phụ thân đi bắt gian, bọn họ chính là như thế này!"
"Không, con——"
"Phụ thân biết con gái rất khó chấp nhận, nhưng đây là hiện thực mà con phải chấp nhận, phụ thân đã nói gã đó không phải người tốt mà, chúng ta không cần hắn nữa! Sau này con muốn ai, phụ thân nhất định sẽ tìm mọi cách để hắn làm con rể nhà mình!"
"Con——"
"Con gái, phụ thân biết con rất đau khổ, nhưng con phải đối mặt với đau khổ! Nhìn kỹ cái này vào..."
"Ọe——"
Bình Ân Hầu sững sờ: "Con gái, con không sao chứ..."
Nữ nhi của Bình Ân Hầu vịn vào ghế: "Ọe——"
Mọi việc diễn ra rất thành công.
Nữ nhi của Bình Ân Hầu còn chưa kịp đau lòng vì tình, buồn bã, thống khổ hay suy sụp thì đã bị cú sốc quá lớn làm cảm xúc hỗn loạn, sau này nàng từ chối nhớ lại bất cứ điều gì về ngày hôm đó.
Chỉ là thành công quá mức, đến nỗi nàng từ chối ăn bất cứ món nào trên bàn có liên quan đến thịt mỡ. Hơn nữa, khi cựu Huyện lệnh Lạc Huyện còn tìm đến nàng, cố gắng tiếp tục quyến rũ, nàng chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là lại ọe khan một lần.