[Hít hà ——]
[Lời này đúng là chọc tức người ta mà!]
[Chả trách người nhà người ta lại nói là chính ngươi trực tiếp chọc tức c.h.ế.t người ta rồi.]
Đừng nói các đại thần không biết chuyện này, ngay cả chính Ninh Sưởng cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Ninh Sưởng cũng không che mặt nữa, lấy tay áo quan bào lau mồ hôi trên trán.
Thôi xong rồi! Không phải chứ, thật sự chọc tức c.h.ế.t người rồi à?!
Hứa Yên Miểu cũng cảm thấy không đúng lắm.
[Không đúng, hệ thống miêu tả về t.h.i t.h.ể của ông ta là c.h.ế.t trong lúc vui buồn quá độ mà.]
[Để ta lật lại xem!]
Ninh Sưởng gật đầu lia lịa.
Đúng vậy! Ngươi mau lật lại xem đi! Mạng người này ta không gánh nổi đâu! Hơn nữa, cho dù là bị tức chết, thì cũng không nên là ta gánh trách nhiệm chứ! Ta cũng đâu có ngờ vị “gia chủ”, vị “trụ cột gia đình” này lại yếu ớt như vậy! Yếu ớt thế này thì ngươi còn chống đỡ cái nỗi gì!
[Tìm thấy rồi!]
[Cái này ——]
[À thì, chế nhạo người c.h.ế.t hình như không hay lắm nhỉ.]
[Cơ mà ông ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ngoài chín cô con gái kia, còn dìm c.h.ế.t hai ba đứa con gái nữa, chỉ nhất quyết muốn có con trai nối dõi tông đường (tên là Diệu Tổ). Cảm thấy là bọn họ đã cướp mất vị trí đầu thai của Diệu Tổ.]
[Nếu không phải phát hiện đứa thứ tư sinh ra vẫn là con gái, e là còn phải dìm c.h.ế.t nữa.]
[Đúng là ghê tởm.]
[Vậy thì ta cứ cười thôi.]
Sau tiếng lòng bất bình của Hứa Yên Miểu, là giọng điệu chế giễu của hắn: [He he, thích con trai chứ gì, thấy con trai tốt chứ gì, người ta đều nói con trai giống cha, Diệu Tổ nhà ngươi cũng thấy nam nhân tốt đấy!]
Một ngày tốt lành
Lão Hoàng Đế: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-586.html.]
Thái Tử: “???”
Văn võ bá quan: “???”
Khoan đã, ý này có phải là...!
[Xin chúc mừng người đã khuất! Con trai ông công khai rồi đó! Con trai ông cặp kè với nam nhân rồi đó!]
“Hít ——”
Thái tử hít vào một hơi khí lạnh.
Phản ứng đầu tiên của Lương Thụy là: ... Vậy gia đình đến cáo trạng này có biết chuyện đó không?
*
Gia đình này đương nhiên không biết, nếu bọn họ biết, thì bây giờ đã không còn vây quanh t.h.i t.h.ể mà khóc lóc, đồng thời công kích “hành vi tàn bạo” của Ninh Sưởng và nhà họ Ninh nữa rồi.
Có điều, ngoại trừ người của Đại Lý Tự miễn cưỡng dùng một nửa tâm trí để nghe bọn họ nói, những người khác đều đang tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe tiếng lòng của Hứa Yên Miểu ——
Đứa con trai duy nhất! Kẻ kế thừa hương hỏa! Lại thích nam nhân, đúng là kích thích mà!
[Người c.h.ế.t trước lúc lâm chung mới biết chuyện này!]
Vua tôi Đại Hạ lập tức nhạy bén nhận ra, đây có lẽ mới là chân tướng của cái chết.
[Vốn dĩ lúc cầm bức thư kia, ban đầu ông ta nổi giận vì Ninh Sưởng vô liêm sỉ, sau đó lại nhận ra Hoàng Đế vậy mà lại ban gạch, liền cứ cố sống cố c.h.ế.t nín cười, còn lẩm bẩm không ngờ Hoàng Đế cũng nghèo như vậy... Ủa? Cũng nghèo như vậy? Nhà người c.h.ế.t đâu có nghèo đâu!]
[Ồ ồ! Là cái hồi còn chưa gây dựng được gia nghiệp ấy, cả người trên dưới đến cả quần lót, cũng phải bảy tám ngày mới giặt một lần, vì giặt nhiều dễ rách, mà nhà lại không có mấy bộ quần áo.]
[Nói mới nhớ, nhà nghèo thì thôi đi, Binh Bộ Thượng thư... à xin lỗi, quen miệng lại đọc nhầm rồi. Tả Thừa tướng Lê Kiềm thường xuyên không tắm rửa, sẽ không đến mức cả tiết khốcũng không thay chứ?]
Cảm nhận được ánh mắt liếc nhìn kín đáo, Tả Thừa tướng Lê Kiềm lập tức trợn tròn mắt.
Không phải chứ! Sao cái vụ kiện cáo chẳng liên quan gì đến mình thế này mà cũng kéo mình vào được cơ chứ! Hơn nữa quần lót là cái gì? Chẳng lẽ là tiết khố?! Ta có thay tiết khố mà! Ta có thay! Hứa Yên Miểu ngươi nói tiếp đi chứ! Ngươi không thể nói đến đây rồi dừng lại được! Nếu không ta oan quá!
[Mình có nên liếc nhìn một cái không nhỉ... Hay là thôi đi, cảm thấy bình thường hóng chuyện thì thôi, cái này mà còn nhìn nữa thì xâm phạm riêng tư quá rồi.]