Tư nông Thiếu khanh buồn bã nhìn xà nhà.
Bây giờ... hít... sửa... Á! Quyền công! Có thể đánh nhẹ... nhẹ chút được không!
Bây giờ sửa đổi còn kịp không...
[Nhưng mà, mới có ba bốn lần không dội nhà xí đã bị đánh tàn nhẫn thế này à...]
Tư nông Thiếu khanh đột nhiên trợn tròn mắt.
Khoan đã!
Chuyện có người ở Đông Cung đi nhà xí không dội nước đã kéo dài nửa năm rồi, nếu ông ta chỉ có ba bốn lần, vậy thì căn bản không phải là ông ta!!!
Hay nói cách khác, ông ta đúng là đáng bị đánh, nhưng không đáng bị đánh tàn nhẫn như vậy.
Đánh nhầm người rồi!!!
“Á——” một tiếng kêu thảm thiết.
Quyền Ứng Chương ho khan một tiếng, thu cây gậy sắt về: “Xin lỗi, đây là lỗi của lão phu. Vừa rồi...” quá kinh ngạc: “Trượt tay.”
Một giọt nước mắt trong veo lăn dài từ khóe mắt Tư nông Thiếu khanh.
Nhưng ông ta vẫn cố trợn trừng hai mắt.
Ông ta nhất định phải biết, mình đã chịu đòn thay cho tên khốn kiếp nào!
[Lạ thật đấy, hệ thống ‘dưa’ nói, ở Đông Cung có tin đồn người nào đó liên tục nửa năm, cứ cách hai ba ngày lại có một lần đi vệ sinh không dội, hoặc dội không sạch, nhưng sao ta tìm không ra người này? Sao vẫn chỉ có một trường hợp của Tư nông Thiếu khanh thôi?]
Mắt Tư nông Thiếu khanh trợn lớn như chuông đồng.
Một ngày tốt lành
Đừng vội.
Hứa Yên Miểu ngươi đừng vội.
Cứ từ từ. Nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp đó! Tuyệt đối đừng bỏ cuộc nhé, cái m.ô.n.g của ta không thể bị đánh oan được!
*
[Chết tiệt, không được, nếu không hóng trọn ‘dưa’, tối nay ta ngủ không ngon mất!]
Ánh mắt nóng bỏng của Hứa Yên Miểu dán chặt vào giao diện hệ thống, khiến mấy vị quan xung quanh hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
—— Bọn họ lần đầu tiên thấy Hứa lang ý chí chiến đấu hừng hực như vậy.
[Bắt đầu!]
[Đắm chìm lật ‘dưa’!]
Dường như có tiếng lật trang sách hư ảo vang lên, kèm theo đó là giọng nói không ngừng của Hứa lang.
[Kiều Thị trung...]
Lông mày Kiều Thị trung giật một cái, lập tức căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-537.html.]
[Ồ, người này không vấn đề gì. Đổi!]
Kiều Thị trung thở phào nhẹ nhõm.
[Phòng Thị lang...]
Phòng Thị lang nở một nụ cười kín đáo. Trong lòng thầm nghĩ: Mình chắc chưa làm gì quá đáng chứ nhỉ?
[Người này cũng không vấn đề. Đổi!]
Phòng Thị lang thở phào.
[Khoan đã, rút lại rút lại!]
Hơi thở kia của Phòng Thị lang lại vội vàng nuốt ngược trở vào, thấp thỏm lo âu nhìn Hứa Yên Miểu.
Không đúng! Ông ta rõ ràng nhớ mình chưa làm gì... Hít, lẽ nào là quên rồi?!
[Phòng Thị lang nên chú ý sức khỏe rồi đấy... Lễ bộ gần đây nhiều việc thế sao? Thức trắng đêm trắng hôm, mắt cũng thức đến đỏ hoe, má cũng hóp cả lại, trước đây ta vậy mà không nhận ra.]
[Vừa hay khoảng thời gian trước ta làm chủ khảo cũng thức khuya, sau đó tìm được một vị lão đại phu kê đơn thuốc, bồi bổ lại tinh khí thần. Lát nữa giới thiệu lão đại phu đó cho ông ta mới được!]
Phòng • Lễ bộ Hữu Thị lang ngẩn ra một chút, ngàn lời vạn ý đến bên miệng, lại không biết nên nói gì. Muốn nói lời cảm ơn, lại cảm thấy quá khô khan.
[Xem người tiếp theo!]
Hứa lang tinh thần tràn trề.
[Mạnh Tô Mạnh Tử Bình..., người đâu rồi? Ồ ồ, về trước rồi.]
[Xem một chút.]
[U oa... Về trước vậy mà là vì mỗi tối không về nhà trước tám giờ, sẽ bị phu nhân mình răn dạy đánh mắng.]
[Hít——]
[Còn bị tiên thát (đánh bằng roi), bắt quỳ xuống nữa... Chuyện, chuyện này có phải hơi quá đáng rồi không?]
Vẻ mặt ôn hòa tùy ý thường ngày của Thái tử cũng thay bằng sự mờ mịt.
Roi, roi quất?!
Bắt quỳ?!
Hắn không nghe nhầm chứ?
Như vậy mà còn không bỏ vợ, lẽ nào có nhược điểm gì bị nhà đó nắm giữ?
Các đại thần khác cũng kinh ngạc.
Bọn họ chỉ nghe nói Mạnh gia chủ mẫu là người nữ nhân chanh chua, nhưng cũng không ngờ lại dữ dằn đến mức này!
Tiểu Bạch Trạch nói tám giờ là giờ Tuất! Mỗi ngày phải về nhà trước tứ khắc giờ Tuất, không về là bị roi quất, thế này cũng thảm quá rồi.