Hứa Yên Miểu lần này không chơi trội, ngoan ngoãn đi bộ đến Đông Cung, trên đường còn tiện thể nghe ngóng chuyện phiếm của các đại thần.
Nghe thấy bên này có người nói: “Súc sinh cũng có nhân tính. Con chó mực lớn nhà ta nuôi ấy, sau khi Ngũ tỷ nhà ta chào đời, ngày nào nó cũng quẩn quanh cái giường nhỏ đó, hễ có người lạ nào tới gần là nó cứ sủa mãi. Mèo trong nhà cũng không cho lại gần. Ngay cả chim sẻ bay qua cửa sổ vào nhà, nó cũng nhất định phải đuổi ra.”
Hứa Yên Miểu “Ồ” một tiếng, thầm đoán đây chắc là quan viên từ Quảng Tây đến. Người ở đó gọi con gái là “tỷ”, thường là thứ tự + tỷ.
Lại nghe thấy bên kia có người nói: “Người họ Thôi kia thì có đáng gì gọi là sợ vợ chứ, Mạnh Tô Mạnh Tử Bình ở Tả Xuân Phường kia mới thật là phu cương bất chấn (uy quyền người chồng không vững). Ông ta ở nhà không chỉ ôm đồm hết việc của nha hoàn tiểu tư, mà còn bị phu nhân đánh chửi suốt ngày. Nghe nói trước đây ông ta tự mình xuống bếp nấu một bát cháo trứng gà cho phu nhân, phu nhân ăn một miếng chê nóng, liền tát thẳng một cái, hôm đó Mạnh Tử Bình thượng triều mặt còn in nguyên nửa dấu bàn tay.”
Đôi mắt vốn đã to của Hứa Yên Miểu lại càng trợn lớn hơn.
[Thật hả thật hả! Hung dữ quá vậy!]
Quan viên Đông Cung số một: “Thật mà! Ta nhớ ông ta cưới con gái của Đồng tri phủ Tế Nam Sơn Đông thì phải? Vị tiểu thư này chẳng phải nổi tiếng là trầm lặng hiền thục sao?”
[Tuyên truyền giả dối hả? Giống như mét bảy mốt lại nói sắp mét tám vậy đó hả?]
Quan viên Đông Cung số hai: “Ối dào! Hóa ra là giả! Mạnh Tử Bình kia đúng là nhẫn nhịn thật, thế mà cũng không bỏ vợ.”
[Vậy nói không chừng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu?]
Quan viên Đông Cung số một: “Nhân huynh nói đùa rồi, chuyện này...” Phanh gấp.
Vừa rồi là ai đang đối thoại với bọn họ thế nhỉ?!
[Ể? Không nói nữa à? Đi chỗ khác nghe tiếp thôi!]
Quan viên Đông Cung số một và số hai nhìn nhau, mồ hôi tuôn như mưa, còn khoa trương hơn cả trời bị vạch ra một lỗ, ngân hà ào ạt trút xuống.
May quá may quá! Vừa rồi tình cờ nói trúng, không nói ra lời nào khiến Tiểu Bạch Trạch hiểu lầm.
Một ngày tốt lành
*
Hứa Yên Miểu lướt đến sau lưng quan viên Đông Cung số ba, nghe đối phương nói món bánh chẻo nhân dưa chua ở bữa tiệc Đông Cung lần trước cực kỳ ngon, lần này ông ta phải ăn ba bát lớn!
[Oa! Ngon đến thế thật sao! Phải ghi lại mới được!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-534.html.]
Quan viên Đông Cung số ba đang định cười gật đầu, khóe mắt liếc thấy Hứa lang đi lướt qua người mình, tiến thẳng đến chỗ quan viên số bốn, ông ta sợ đến mức đứng ngây ra tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thiếu chút nữa!
Nỗi kinh hoàng của quan viên Đông Cung số ba gần như b.ắ.n thẳng ra ngoài.
Chỉ cần ông ta gật đầu nhanh hơn một nhịp thở thôi, chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng này đã bại lộ rồi.
Muốn nhắc nhở vị quan số bốn, nhưng liếc nhìn khoảng cách, chỉ đành lực bất tòng tâm, đồng thời thầm cầu nguyện trong lòng sẽ không xảy ra chuyện gì.
*
Số bốn nói với số năm: “Ta cảm thấy hình như mình không còn nhớ rõ mọi chuyện nữa rồi, tối nay dự xong tiệc Đông Cung, ta sẽ xin Bệ hạ cho từ quan.”
Số năm: “Hả? Nhưng Thiếu khanh ngài mới chưa đến năm mươi mà...”
Số bốn: “Ta cũng không muốn. Nhưng nếu không sớm trí sĩ (cáo lão về quê), sau này việc công xảy ra sai sót...”
[Lão Hoàng Đế tuyệt đối sẽ không tha nhẹ đâu!]
Số năm: “Sao ngài cũng ——”
[Ể? Cũng làm sao? Không chịu được áp lực à?]
“...”
Đương nhiên là lại dám gọi thẳng Bệ hạ như thế.
Số năm và số bốn nhìn nhau, lúc nói chuyện đều trở nên khách sáo hơn nhiều, cẩn thận lựa chọn từng câu chữ, để phòng khi lỡ không chú ý mà đối đáp trúng tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, thì vẫn có thể kịp thời chữa lại.
*
Tại sao lại mở tiệc ở Đông Cung?