Bản cung chỉ là mặt dày, không cần thể diện thôi, chứ không phải không sợ ăn đòn đâu! Phụ hoàng ta đánh người là đánh thật đấy!
Người Đoái tượng bên cạnh thấy bộ dạng ỉu xìu của Thái tử, vỗ vỗ vai hắn: “Lần đầu đi đòi lương hả?”
Thái tử gượng gạo nhếch mép.
Một ngày tốt lành
Gã Đoái tượng nói: “Đừng sợ, ta cũng là lần đầu, nhưng Hội quán khác làm được thì chúng ta cũng làm được! Bọn Bao đầu đều lòng dạ độc ác, chúng ta đạp vải kiếm tiền theo sản phẩm, hắn cứ luôn nói cái này đạp chưa tốt, cái kia đạp có vấn đề! Rồi trừ tiền của chúng ta! Không tìm ra lỗi thì cứ kéo dài, nợ không trả, còn động một tí là đuổi người khỏi Đoái phường! Hắn làm như vậy, thì chúng ta tự mình đến lấy tiền!”
Vừa nói, một đốm lửa giận tựa như bùng lên trong mắt gã Đoái tượng, vừa đen vừa đỏ.
Thái tử hung hăng mắng một câu, có lẽ là đang mắng gã Bao đầu lòng dạ đen tối: “Không biết nghĩ cho người khác, rồi có lúc ngươi phải khóc!”
Gã Đoái tượng kia đẩy mạnh cây gậy trong tay Thái tử vào lòng bàn tay hắn: “Đúng vậy! Bắt hắn phải khóc!”
Thái tử phát hiện, người khóc trước có lẽ là mình – bí mật bị phanh phui hết rồi.
[Hắn còn tham gia không chỉ một Hội quán đâu!]
[Cửu Hoàng hội của thợ ngõa mộc (thợ nề, thợ mộc), Viêm Đế hội của thợ nấu muối, Tứ Thần hội của thợ đào giếng, Hoa Chúc hội của thợ gánh nước, Lão Quân hội của thợ rèn...]
[Đỉnh thật, mấy Hội quán này đều do công nhân tự thành lập để bảo vệ quyền lợi của mình, ai dám nợ lương, Tổng thủ của Hội quán sẽ triệu tập người đến tận nhà đòi nợ.]
[Nhưng mà, Thái tử điện hạ, chuyện này thì liên quan gì đến ngài chứ! Ngài lại chẳng phải công nhân, sao đội ngũ đi đòi lương nào cũng có bóng dáng ngài vậy!]
[Sao có Hội quán đi đòi lương, ngài còn trà trộn vào ăn gà ăn lừa mà người ta g.i.ế.c mổ trước khi đi đòi lương thế kia!]
Thái tử giơ cây gậy tre, tức tối nghĩ bụng: Sao nào, ta cũng đâu phải không tham gia, ăn vài miếng thì đã sao!
Tuy chân què ta xông lên chậm, nhưng một khi có chuyện bất trắc xảy ra, có ta ở trong đội ngũ, quan binh tuyệt đối sẽ giúp đỡ người của Hội quán! Thế mà còn không được ăn một cái đùi gà sao?
[Nếu hai Hội quán đòi lương trùng vào cùng một ngày, ngài còn cố gắng thuyết phục một bên đi buổi sáng, một bên đi buổi chiều, cốt sao để chắc chắn có thể góp vui được cả hai bên đúng không!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-531.html.]
Thái tử cố gắng tranh luận trong lòng: Ta đó là... ta đó là sợ Bao đầu ngang ngược, bên công nhân thiếu ta sẽ chịu thiệt! Ta ít nhiều gì cũng từng làm tướng quân mà!
Phía sau mấy vại dưa muối, Quyền thái phó phải dùng đến tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ mới không chống gậy xông ra lôi cổ Thái tử về.
Đối với người thuộc phái Cổ văn như ông mà nói, hành vi này của Thái tử quá là khác người.
Lễ giáo cương thường đâu cả rồi!!!
Ngài đường đường là Thái tử lại đi tham gia vào chuyện công nhân đòi lương, ra cái thể thống gì chứ!
*
Tương Dương Công chúa trơ mắt nhìn ca ca mình gào rú xông vào nhà người khác, mí mắt giật giật: “Phụ hoàng người... có biết chuyện này không?”
Hứa Yên Miểu đáp: “Ta cũng không rõ, có lẽ Cẩm Y Vệ đã sớm bẩm báo rồi?”
Tương Dương Công chúa “Ha, ha” cười gượng hai tiếng: “Ca ca ta cũng coi như làm chuyện tốt nhỉ?”
Hứa Yên Miểu uyển chuyển nói: “Nếu là vào cuối thời tiền triều thì đúng là vậy.”
Nhưng bây giờ... vị ngồi trên ngai vàng kia, tư tưởng có lẽ tương đối hướng về bá tánh, nhưng cái m.ô.n.g thì cuối cùng vẫn đặt trên ngai vàng.
…
Trong hoàng cung.
Lão Hoàng Đế đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn gọi Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đến: “Chuyện mấy Hội quán bạo lực đòi lương lần trước, xử lý thế nào rồi? Kẻ cần bắt đã bắt chưa?”
Trong mắt Hoàng đế, cho dù công nhân bị nợ lương đi nữa, thì cũng nên báo quan, chứ không phải tự mình xông vào nhà Bao đầu, đốt phá đồ đạc!