Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Đi một lúc, họ đã đến nơi Hứa Yên Miểu muốn tới.
“Người nhìn xuống dưới kia!”
Bọn họ leo lên một ụ đất trước, phía dưới theo đường chéo là một đám đông. Hai người đứng ngay rìa đám đông đó.
Tương Dương Công chúa hào hứng hóng chuyện: “Ngươi bảo ta xem cái gì thế! Đám trai tráng này tụ tập ở đây làm gì vậy?”
Cách ụ đất không xa là một nhà dân bình thường, trước cửa nhà chất đầy vại dưa muối. Quyền Ứng Chương và đám người phái Cổ văn đang nấp sau mấy vại dưa muối, lén lút ló đầu ra nhìn.
“Mấy nghìn người tụ tập thế này, là đang làm gì vậy?”
Giọng Quyền Ứng Chương đầy trịnh trọng: “Không phải là đang khởi nghĩa đấy chứ…” (Xin lỗi, cuối thời tiền triều nói quen miệng rồi.)
Quyền Ứng Chương ho khan một tiếng: “Không phải là đang tạo phản đấy chứ?”
Chủ yếu là, ba bốn nghìn người, đều là thanh niên trai tráng, hơn nữa ai nấy mặt mày cũng đằng đằng sát khí, thật sự rất giống.
—— Cũng may đây không phải là đại bản doanh ở Tô Châu, Đoái tượng ở đó ít nhất cũng phải cả vạn người.
Một vị quan phái Cổ văn hạ giọng nói: “Chắc là không phải đâu. Tiểu Bạch Trạch rất quý mạng mình.”
Nếu thật sự là tạo phản, hắn đã chẳng dẫn Công chúa đến góp vui rồi – chắc chắn hắn sẽ chạy càng xa càng tốt.
Quyền Ứng Chương gật đầu, lại có chút nghi hoặc nhìn quanh: “Mà nói đi cũng phải nói lại, Thái tử đâu rồi?”
Chẳng phải nói là Thái tử đang tìm lão cổ hủ kia gây sự sao? Sao lại là ba bốn nghìn trai tráng này?
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên——
“Xé áo làm cờ! Vót gậy làm giáo!”
“Đòi nợ đòi lương! Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!”
Đám Đoái tượng phía sau cũng hô lớn theo: “Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-530.html.]
“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt!”
“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt!”
Một ngày tốt lành
Tương Dương Công chúa trợn mắt há mồm.
Đám Đoái tượng bắt đầu hành động, người nào người nấy vác gậy xông vào căn nhà lớn phía trước mặt họ —— cũng chính là nhà của Bao đầu.
Nhà đó có tổng cộng bảy tám gian phòng, nô bộc cũng không ít, ai nấy đều được ăn uống tốt nên trông béo tốt phương phi, cử hai người đứng chặn ở cửa thôi cũng đủ để xua đuổi tà ma.
Nhưng dù có khỏe mạnh đến đâu cũng không chống lại nổi sự tấn công của ba bốn nghìn trai tráng. Bọn họ khuân gần một nửa bàn ghế ra chặn cửa chính, không ít người còn đạp lên vai đồng bạn để trèo tường vào. Trong sân tiếng hô g.i.ế.c vang lên không ngớt.
Đương nhiên, tiếng hô vang nhất vẫn là: “Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!” kèm theo đó là tiếng đập phá loảng xoảng.
Cả sân lớn lúc này loạn thành một mớ. Đám đông Đoái tượng đều đã xông vào, tựa như thủy triều rút đi, dần dần để lộ ra... một vị Thái tử
Tương Dương Công chúa suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi mình, vẻ mặt kinh hoàng tột độ: “Huynh đang làm cái gì vậy, ca ca!!!”
Kẻ đang trà trộn trong đám Đoái tượng, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc, còn cùng đám Đoái tượng kia giơ cao cánh tay hô lớn “Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta”, không phải là ông anh oan gia của nàng, đường đường là Thái tử Đại Hạ, thì còn là ai nữa?!
*
Bên dưới ụ đất tiếng động ồn ào hỗn loạn, tiếng hét thất thanh của Tương Dương Công chúa không truyền xuống dưới được.
Nhưng.
Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu lại truyền đến tai từng người có thể nghe thấy tiếng lòng hắn một cách trọn vẹn, không thiếu sót.
[Ha ha ha ha ha ha!]
[Ta biết ngay mà, Tương Dương mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sốc phát rồ luôn! Hồi ta mới thấy cũng vậy mà! Đường đường là Thái tử lại gia nhập Đoái tượng Hội quán, còn đi theo họ đòi lương nữa ha ha ha ha ha!]
Thái tử: “?!”
Giọng hô khẩu hiệu đang vang lên cũng khựng lại một chút.
Hứa Yên Miểu, trước khi ngươi đột nhiên mò đến đây có thể báo cho bản cung một tiếng được không hả! Hơn nữa, sao ngươi lại dẫn cả muội muội của ta tới đây!