Liên Hạng kinh ngạc: “Còn có thể như vậy sao!”
Hứa Yên Miểu cũng kinh ngạc: “Không thể sao!”
Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một hồi, Hứa Yên Miểu khoác tay lên vai hắn, kéo dài giọng: “Đi? Mời ta xem đua ngựa?”
Liên Hạng nín khóc mỉm cười: “Đi!”
*
Đại Hạ cấm đánh bạc, nhưng đua ngựa là một trong số ít những hoạt động giải trí mang tính cá cược có thể diễn ra công khai.
Hai bên đường đua ngựa sẽ có không ít hàng quán, dựng sẵn lều bạt, kê sẵn bàn ghế, cung cấp hoa quả đồ ăn nhẹ, chờ khách vào ngồi.
Hứa Yên Miểu trước khi Liên Hạng ngồi xuống, kéo hắn lại: “Ngươi xem kia có phải Đậu Thừa tướng không?”
—— Mặc dù Đậu Thừa tướng đã không còn là Thừa tướng nữa, nhưng Hứa Yên Miểu vẫn quen gọi ông ta như vậy.
Liên Hạng nhìn kỹ, người đàn ông tám mươi tuổi mà vẫn tinh thần phấn chấn nhìn sân đua ngựa, lớn tiếng cổ vũ, reo hò không ngớt kia, không phải Đậu Thừa tướng thì là ai?
Một ngày tốt lành
Người bên cạnh ông ta…
“Ủa? Đại tướng quân sao cũng ở đây? Trông có vẻ khá dè dặt thì phải?”
Hứa Yên Miểu nhớ lại chuyện trên triều hôm nay, sau khi lão Hoàng Đế đặt tiểu danh cho con trai lớn của Liên Hạng, đã tuyên bố một việc——
“Bệ hạ không phải nói, Đậu Thừa tướng trí sĩ rồi, vị trí Thừa tướng bỏ trống, hỏi các triều thần có tiến cử người nào không sao?”
Hứa Yên Miểu vuốt cằm suy ngẫm: “Đại tướng quân không lẽ muốn làm Thừa tướng à? Với phẩm cấp của hắn thì đúng là có thể tranh giành một chút.”
Dù sao, người được cựu Thừa tướng tiến cử, cũng là một cách để chọn Thừa tướng mới.
[Để ta xem có phải không.]
Hứa Yên Miểu tiện tay mở hệ thống.
[Ồ hô!]
Mắt Hứa lang quân sáng lên.
[Hắn không có hứng thú làm Thừa tướng, là muốn trợ giúp Lễ bộ Thượng thư đó! Dù sao Lễ bộ Thượng thư thăng chức rồi, Lễ bộ Thị lang mới có cơ hội làm Lễ bộ Thượng thư!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-502.html.]
[Chậc chậc chậc chậc!]
Hứa lang quân ra vẻ ông cụ non.
[Đây chính là tình yêu à!]
“Bốp——”
Một bàn tay đặt lên vai Hứa Yên Miểu.
Hứa Yên Miểu giật nảy mình, quay đầu lại: “Ủa? Chu Thượng thư, ngài đây là…”
Người này sao đột nhiên xuất hiện vậy?!
Lại bộ Thượng thư hắng giọng, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Hứa lang à, ngươi thấy, bản quan làm người thế nào?”
Mau nói đi! Bản quan đã làm chuyện tốt gì, chính tích gì! Bản quan có thể làm Thừa tướng hay không, nói không chừng phải dựa vào ngươi đó!
Tốt nhất là có thể hạ bệ mấy ứng cử viên khác!
Hứa Yên Miểu trước nay vẫn là con d.a.o hai lưỡi.
Lại bộ Thượng thư cũng rõ điểm này.
Ông ta cần chính là con d.a.o hai lưỡi này. Ông ta muốn cách không biểu thị với Bệ hạ rằng: Thần lòng dạ quang minh, tự nhận đại tiết không tổn hại, không có việc gì không thể nói với Bệ hạ!
“Hứa lang, bản quan muốn tranh đoạt vị trí Thừa tướng, nếu ngươi cảm thấy bản quan làm người có thể gánh vác trọng trách này, xin hãy giúp bản quan một tay.”
Lại bộ Thượng thư thần sắc điềm nhiên, vô cùng bình tĩnh.
Bên cạnh Liên Hạng lộ vẻ kính ngưỡng.
Không hổ là nhạc phụ! Đây chính là điều Hứa Yên Miểu thường nói——liều một phen, xe đạp biến thành xe máy đây mà!
——Đúng vậy, Lại bộ Thượng thư là nhạc phụ của hắn. Hắn còn cùng với vị Lễ bộ Chủ sự hiện tại là anh em cột chèo.
*
Lại bộ Thượng thư biết rõ, muốn nhờ Hứa Yên Miểu giúp đỡ, thì không thể ám chỉ, phải nói thật thẳng thắn, thẳng thắn hơn nữa. Nếu ngươi nói mình đức hạnh có thiếu sót, không tự tin làm Thừa tướng, Hứa Yên Miểu tuyệt đối sẽ không nghĩ ngươi đang khiêm tốn, hắn đoán chừng ngay sau đó sẽ nghĩ trong lòng: Lại bộ Thượng thư thật là một người thành thật! Đức hạnh có thiếu sót? Là vì chuyện gì đó năm nào đó, nên trong lòng vẫn luôn không vượt qua được rào cản đó sao?