Mối làm ăn lớn như vậy cơ mà!
Bà vợ Lão Tề vừa mừng vừa lo: “Sao ông không hỏi cho rõ ràng hơn một chút! Lỡ như vị đại nhân vật kia về nghĩ lại, thấy chuyện làm ăn này không thể giao cho ông, rồi không đến nữa thì làm sao!”
Lão Tề vỗ đùi, cũng thấy vô cùng hối hận.
Thổ Khối Lạp Tây Thi đột nhiên nghe thấy động tĩnh, vội la lên: “Bên kia có tiếng động! Tiếng động rất lớn!”
Cả nhà vội vàng chạy ra xa một đoạn, liền thấy một đoàn nha dịch đông đảo đang đi về phía này, Huyện lệnh của huyện đi trước đám nha dịch, nhưng vị Huyện lệnh đang khom lưng cúi đầu với vị “đại nhân vật” ban ngày, dường như đang bẩm báo điều gì đó.
Cả nhà Lão Tề: "!!!"
Quả nhiên là đại nhân vật cỡ lớn! Đến cả Huyện lệnh cũng phải cung kính như vậy!
Một ngày không hóng chuyện là không chịu được.
Gã đàn ông đen nhẻm mừng rỡ đón chào: “Sao đại nhân cũng đến đây vậy, còn vị này bên cạnh ngài là…”
Huyện lệnh nheo đôi mắt tam giác của mình lại, cười nói với gã đàn ông đen nhẻm: “Tề Đại Thạch, nhà ngươi đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh rồi! Vị Hứa lang quân này là người từ kinh sư đến đấy, giữ chức Thị trung! Triều đình nghe nói ngươi trồng trọt giỏi giang, muốn đặc biệt đón ngươi đi trồng một loại nông sản mới!”
“Triều đình?”
Trái tim của gã đàn ông đen nhẻm gần như nhảy lên đến tận cổ họng, đầu óc cũng trống rỗng, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác lặp lại: “Đón… ta?”
Huyện lệnh cười ha hả: “Đúng vậy! Không chỉ ngươi, mà cả nhà ngươi đều sắp được đến kinh sư hưởng phúc rồi! Lời của bản huyện lệnh mà các ngươi còn không tin sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-496.html.]
Vị Huyện lệnh này là một huyện lệnh tốt. Nhà nào cần vượt núi băng sông, ông ta sẽ cho mượn con trâu vàng già trong nhà để kéo xe, đỡ cho dân chúng phải đi bộ mấy chục dặm đường núi. Thỉnh thoảng có thời gian, ông ta còn giúp dân chúng khuân vác đồ nặng.
Một ngày tốt lành
Nhưng đồng thời, chính lệnh của ông ta lại chẳng có gì nổi bật. Chỉ có thể nói, đây là một vị huyện lệnh tầm thường nhưng tốt bụng.
Tuy nhiên, chính vì vậy mà Lão Tề hoàn toàn tin tưởng ông ta. Hứa Yên Miểu cũng cố ý tìm ông ta đến cùng, để tránh việc Lão Tề nghe tin mình sắp được trưng triệu về kinh sư mà quá hoảng sợ.
Lão Tề ngây người mấy hơi thở, đôi tay run rẩy dần bình tĩnh trở lại, nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt: “Tin chứ, chúng tôi đương nhiên tin Minh phủ.”
Hứa Yên Miểu nghiêng đầu dặn dò: “La Thiên hộ, phiền ngài phái một đội Cẩm Y Vệ hộ tống gia đình họ lên kinh sư.”
Cẩm Y Vệ Thiên hộ La Cẩn, cũng chính là Võ Trạng nguyên của khoa thi lần này, đối mặt với sự phân phó của Hứa Yên Miểu, một cơn run rẩy vì kích động khẽ dâng lên, đến mức lớp vải trên người cũng có thể thấy đang khẽ rung.
Y gánh trên vai ánh mắt ngưỡng mộ của các Thiên hộ khác, tiến lên một bước, cười nói: “Hạ quan nhất định sẽ dặn dò huynh đệ bên dưới chăm sóc gia đình họ Tề chu đáo, dọc đường dùng rượu ngon thức ăn ngon khoản đãi! Tuyệt đối không chậm trễ!”
Hứa lang quân nghiêm túc nói: “Vất vả rồi.”
La Cẩn chỉ muốn nói: Không vất vả, không vất vả chút nào, nếu các hạ có thể lao tâm động não một chút cái đầu óc quý giá kia, trong ký ức đông đúc ấy, dành cho y một khoảng không gian bằng hạt đậu nành là được rồi.
Cao Hạ vốn không xuất thân từ Hàn Lâm, vậy mà bây giờ chỉ vì một câu nói trong lòng của Hứa lang quân, đã được phái đi quản lý việc xây dựng cung điện, chỉ cần đợi cung điện xây xong, chắc chắn sẽ được thăng quan.
Y cũng muốn cưỡi cơn gió đông này!
*
Gia đình Lão Tề nhanh chóng thu dọn đồ đạc tư trang, lại mời Hứa Yên Miểu và Huyện lệnh, cộng thêm Cẩm Y Vệ và đám nha dịch mỗi người dùng mấy bát canh xương, rồi phấn khởi lên xe la.