Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-03-26 15:36:59
Lượt xem: 44
Hứa Yên Miểu tay nắm danh sách những thanh niên ưu tú lọt vào mắt xanh… à không, được Hoàng thượng để ý, hướng về phía Tương Dương công chúa hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng:
“Vạn nhất trong này thật sự có người quân tử chân chính thì sao?”
Tương Dương công chúa dùng tay vẽ một vòng tròn.
Hứa Yên Miểu thất sắc: “Giết?!”
“Hả?” Tương Dương công chúa buột miệng: “Sao có thể! Ta là muốn ngươi nghĩ cách xử lý cho ổn thỏa!”
“Ví dụ?”
“Ôi chao! Ngươi ngốc quá! Ví dụ đối phương thật sự là quân tử chân chính, ngươi cứ nghĩ thế này, quân tử thích để bản thân và gia đình chịu thiệt thòi để đối xử tốt với người ngoài! Phụ hoàng chắc chắn sẽ không để hắn làm phò mã!”
… Kỳ thực cũng chưa chắc.
Nhưng nàng vừa miêu tả như vậy, Hứa Yên Miểu liền hiểu ra.
Hứa Yên Miểu nắm chặt danh sách, trong lòng rục rịch: “Không thành vấn đề, việc này giao cho ta!”
Tương Dương công chúa hào sảng nói: “Trước đây ngươi không phải nói không muốn dọn dẹp nhà cửa sao? Việc vệ sinh nhà ngươi trong một tháng, ta bao!”
Đương nhiên, không phải nàng tự mình dọn dẹp, mà là tìm người hầu đến làm.
Hứa Yên Miểu lập tức nghĩ đến đám rêu xanh trong góc ẩm ướt nhà mình, bụi bay mù mịt, nước đục ngầu khi lau nhà, giặt giẻ lau.
Lập tức đáp: “Được được được! Đợi lát nữa ta đưa chìa khóa cho người!”
Tương Dương công chúa mỉm cười.
Giữa bằng hữu mà đưa tiền, Hứa Yên Miểu sẽ không nhận. Ngược lại, thái độ đùa giỡn như thế này càng khiến hắn thích thú.
Tuy nhiên, nàng cũng không thể thật sự không có chút biểu hiện nào.
——Ơn nghĩa này, Tương Dương công chúa ghi tạc trong lòng.
Trong lòng đã có tính toán, Tương Dương công chúa nói: “Đúng rồi! Suýt chút nữa quên mất một việc —— Phụ hoàng tìm ngươi.”
*
Hứa Yên Miểu phát hiện địa điểm yết kiến Hoàng thượng lại là Thái Phó tự.
Một tiếng huýt sáo vang dội từ trong chuồng ngựa, không bao lâu sau, bốn con ngựa theo hàng lối đi đến trước mặt Hứa Yên Miểu, đều là những con tuấn mã hùng tráng, cường kiện.
“Thái Phó tự năm nay đăng ký ngựa, tổng cộng hai vạn sáu ngàn con, bốn con ngựa này tuy không phải tốt nhất trong số đó, nhưng cũng đều khỏe mạnh, chạy nhanh. Một con có thể bán được năm đến tám lạng bạc nguyên chất.”
Lão Hoàng Đế từ từ đi ra từ phía sau bầy ngựa, nhìn kỹ thì thấy ở đó lại còn có một chiếc ghế đẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-411.html.]
Ông cười nói: “Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, ban thưởng cho ngươi bốn con ngựa này, thế nào?”
Hứa Yên Miểu theo bản năng đáp: “Thần không có sân nuôi chúng.”
Hoàng đế liếc nhìn hắn: “Ngươi không thể nuôi ở Thái Phó tự, cần dùng thì đến lấy sao?”
Hứa Yên Miểu ngẩn người: “Còn có thể như vậy?”
Hoàng đế: “Đương nhiên không được.”
Hứa Yên Miểu: “…”
Trong lòng đầy uất ức: [Không được người còn nói…]
Trên mặt, Hứa lang vẫn rất có ý thức của một bề tôi, dám giận nhưng không dám nói: “Bệ hạ đừng trêu thần.”
Hoàng đế nhịn không được bật cười: “Đâu có trêu ngươi, ngươi không biết có một tình huống gọi là: Hoàng quyền đặc hứa sao?”
Hứa Yên Miểu mắt sáng lên, thuận thế leo lên: “Tạ ơn Bệ hạ!”
Hoàng đế liếc hắn một cái, nói: “Đã có ngựa rồi, thì chuẩn bị thêm một chiếc xe tốt. Đây là lễ tiết dự tiệc thông thường, ngươi cũng là đại quan rồi, đừng để người ta coi thường.”
Xã hội cổ đại, ngựa tương đương với lễ phục của con người. Thậm chí ở một số trường hợp trang trọng, nếu ngựa kéo xe là ngựa cái, sẽ bị trực tiếp cự tuyệt không cho vào.
Đương nhiên, lần ban thưởng ngựa này trong mắt Hứa Yên Miểu chính là——
[Hí ——]
[Lão bản tặng xe rồi! Còn là xe sang! Lão bản hào phóng!]
Hoàng đế hơi sững sờ.
Ông chỉ tặng ngựa, chứ không có tặng xe. Chẳng lẽ Hứa Yên Miểu hiểu lầm rồi?
Thôi. Vẫn là tặng cho hắn một cái, miễn cho tên tiểu tử thúi này sau khi phát hiện không có xe, lại nói trẫm keo kiệt.
Hoàng đế ho khan một tiếng: “Còn có một cỗ xe, cũng là chuẩn bị cho ngươi. Đều đặt ở Thái Phó tự đi. Ở đây còn có chút vàng bạc và vật dụng linh tinh, ngươi cùng nhau mang về đi.”
[U là trời!!!]
Ánh mắt Hoàng đế liếc đến xấp giấy trên tay Hứa Yên Miểu, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu: “…”
[Hỏng rồi, quên đưa thứ này cho Cao Tương cầm trước!]