Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-10-12 23:44:17
Lượt xem: 128
Lão hoàng đế quyết định rút lại lời nói chê bai Hứa Yên Miểu là cái miệng quạ đen.
Một ngày tốt lành
Tên nhóc này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện! Biết cái gì gọi là chia sẻ gánh nặng cho quân vương!
“Vệ Tấn.” Ngay cả tước vị cũng không thèm gọi, “Cẩm y vệ đã sớm điều tra rõ ràng…”
Lão hoàng đế kể hết những bằng chứng quyết định trong tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.
Sau đó nhìn về phía Tạ Lạc Thủy: “Tạ thị, ngươi có nguyện ý cùng cung nhân đến hậu điện cởi giày ra hay không?”
Tạ Lạc Thủy đã bị màn bát quái khổng lồ này khiến cho đầu óc quay cuồng, ngây người đứng im tại chỗ, ngay cả việc chất vấn hay là nghi ngờ cũng không còn nhớ rõ nữa, trong đầu trống rỗng.
Ngược lại là đứa con trai giả kia sụp đổ: “Sao có thể như vậy được! Sao ta có thể không phải người nhà họ Vệ được chứ! Tạ Lạc Thủy mới là con gái ruột của hầu phủ! Sao có thể như vậy được!”
Nàng ấy không phải là một nữ tử dân thường, mặc cho hắn ta bắt nạt cũng không có chỗ nào để kêu oan sao!
Không phải là hắn ta muốn làm gì thì làm sao!
Tên con trai giả đột nhiên lao đến trước mặt Đỗ phu nhân, túm chặt lấy bả vai nàng ta lắc mạnh: “Nương! Nương nói chuyện đi nương, con mới là con ruột của phụ mẫu! Con mới là con ruột!”
Nương của hắn ta “bốp” một cái cho hắn ta một cái tát, vừa giòn vừa vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-41.html.]
Bá quan hóng chuyện: “Oa!”
Một cái tát mạnh mẽ biết bao, mặt sưng đỏ, còn có cả vết xước do móng tay cào ra, đúng là hủy dung rồi —— Quả nhiên! Đây tuyệt đối không phải con trai ruột của nàng ta!
Đỗ phu nhân lao đến trước mặt Tạ Lạc Thủy, ho khan hai tiếng: “Lạc Thủy… Cái tên này thật hay. Lạc Thủy, ta là nương của con đây! Tên Vệ Tấn đáng c.h.ế.t kia, vậy mà lại vì tước vị, mà đánh tráo con —— Mấy năm nay con chịu khổ rồi, nương thật sự là đau lòng muốn chết…”
Tạ Lạc Thủy hoàn hồn, trong một loạt những lời chất vấn, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Đỗ phu nhân đứng trước mặt, sắc mặt trở nên trắng bệch khác thường: “Lúc trước, khi ta bị thế tử… À không, khi ta bị Vệ Mẫn lừa gạt về nhà, lúc đầu phu nhân rất tức giận, cho rằng là ta câu dẫn Vệ Mẫn, ngày mà thái độ của người thật sự thay đổi, là lúc ta đang tắm rửa, phu nhân không để ý đến sự ngăn cản của hạ nhân, kiêu ngạo xông vào… Chắc hẳn là lúc đó, người đã nhìn thấy bàn chân của ta, sau đó, thái độ của phu nhân liền thay đổi, đối xử với ta rất tốt, còn nhiều lần nói muốn xem ta như con gái ruột…”
Tạ Lạc Thủy nhìn chằm chằm vào Đỗ phu nhân, ánh mắt long lanh nước nhưng lại như bốc hỏa: “Là xem ta như con gái ruột, hay là, ta chính là con gái ruột của người!”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Đỗ phu nhân run rẩy ôm lấy cánh tay, đối mặt với câu hỏi của Tạ Lạc Thủy, á khẩu không trả lời được.
Tạ Lạc Thủy lớn tiếng hỏi: “Sau này muốn lấy được công chúa, các người sợ hoàng thất phát hiện ra, liền giam cầm ta lại, còn tên súc sinh mà các người nuôi nấng kia sau khi say rượu liền [cưỡng][bức] ta ——”
Nàng ấy hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện cần phải né tránh, càng không cho rằng cần phải cẩn thận bảo vệ trinh tiết và tôn nghiêm của bản thân.
—— Đó là thứ mà những kẻ bề trên cao quý kia sau khi ăn no rửng mỡ mới rảnh rỗi mà suy nghĩ, khi nàng ấy chạy chân trần trên cánh đồng, không có ai trách mắng nàng ấy không biết tự trọng tự ái; khi nàng ấy mặc quần áo ngắn để lộ cánh tay và đôi chân làm việc trên ruộng, không có ai kinh hô nàng ấy không biết giữ gìn trinh tiết.
Thiếu nữ chưa từng bị trói buộc bởi lễ giáo giống như một cái cây có sức sống kiên cường, lớn lên một cách mạnh mẽ và tự do, ánh mắt luôn kiên định nhìn thẳng vào bất kỳ kẻ nào muốn làm tổn thương nàng ấy.
“Đỗ phu nhân, lúc ta mang thai, các người vui mừng như vậy, là đang nhắm đến việc tước vị Hội Kê hầu này, sẽ quay trở lại tay người có huyết thống với các người sao! Nhưng các người lại muốn lấy công chúa —— Nếu như thật sự lọt vào mắt xanh của bệ hạ, chẳng lẽ là định chờ sau khi công chúa sinh con, lại đổi con một lần nữa sao?”
Lẽ ra Tạ Lạc Thủy phải lập tức trả lời câu hỏi của hoàng đế, tuy nhiên, trong đầu nàng ấy bây giờ hỗn loạn vô cùng, đã không còn cách nào để ý đến mọi chuyện được nữa.