Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-02-26 23:09:01
Lượt xem: 60
Hứa Yên Miểu ngẩng đầu nhìn, phát hiện là vị Quốc Tử Giám Tế tửu họ Ngô kia, liền gật đầu với ông ta, lại hướng về phía những người khác nói: "Mau đến xem xem bài thi《Lễ》của hắn ta thế nào, có thể chọn làm kinh khôi và trình văn không?"
Thi Hội phải thi năm kinh《Thi》、《Thư》、《Lễ》、《Dịch》、《Xuân Thu》, mà người đứng đầu mỗi bộ kinh được gọi là kinh khôi, năm người đứng đầu thi Hội chính là lấy kinh khôi của các kinh.
Còn về trình văn, chính là bài văn mẫu của thí sinh được chọn.
Để đảm bảo tính công bằng của khoa cử, Hứa Yên Miểu cho dù có thể thông qua hệ thống để xem tên bị niêm phong, hắn cũng không xem, sợ mình có thành kiến trước.
"Quả thực viết rất tốt." Hứa Yên Miểu sau khi xem xong, hỏi các quan chấm thi khác: "Các ngươi thấy thế nào?"
Bài thi được truyền tay trong các quan chấm thi, bọn họ đều phát biểu ý kiến, tóm lại là: nếu điểm tối đa là một trăm điểm, thì điểm số của bài văn này d.a.o động từ tám mươi tám đến chín mươi lăm điểm.
Cho nên, có thể quyết định rồi.
Hứa Yên Miểu với tư cách là chủ khảo, chốt lại: "Được, vậy thì hắn ta."
Đang định đặt sang một bên, Nhạc học sĩ đòi lấy, yêu thích không rời đối với bài thi này: "Chữ này thật đẹp, tròn trịa đầy đặn, dáng vẻ yểu điệu, học theo《Hợp Dương lệnh Tào Toàn bi》phải không. Cũng học được ba phần cốt lực đó, không thấy mềm mại. Bây giờ người luyện chữ lệ này không nhiều! Mấy năm rồi ta không gặp được một người."
Hứa Yên Miểu nhìn Nhạc học sĩ một cái, bắt đầu gặm bút.
[Tròn trịa đầy đặn...]
Quốc Tử Giám Tế tửu thì hào hứng gọi Binh bộ Thượng thư vật tay: "Mấy ngày rồi, chỉ có thể ngồi trên ghế lật bài thi, cánh tay và cổ tay cứng đờ không chịu được – nào, chúng ta vận động một chút."
Binh bộ Thượng thư mắt sáng lên, rất nhiệt tình: "Đến!"
Lập tức ngồi xuống ghế.
Hai người hào hứng vật tay. Hai người gần như ngang sức ngang tài, hai cổ tay đều đang dùng sức lắc lư, lúc thì sang trái, lúc thì sang phải. Mặt Quốc Tử Giám Tế tửu cũng đỏ lên, cổ cũng nổi gân xanh, đang dùng sức, đột nhiên nghe thấy một câu –
[Bài thi trong tay Ngô Tế tửu này, không phải là của Lương Ấu Võ chứ?]
"Ngã——"
Theo tiếng hô trầm của Binh bộ Thượng thư, tay của Quốc Tử Giám Tế tửu lập tức đập xuống bàn.
Binh bộ Thượng thư vui vẻ nói: "Nhường rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-397.html.]
– Ông ta trước đó không chú ý đến tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.
Hứa Yên Miểu thì nhìn về phía Quốc Tử Giám Tế tửu, mang theo sự đánh giá cổ quái.
[Cảm giác, có chút vi diệu a, ta hẳn là không nghĩ nhiều chứ?]
[Hợp Dương lệnh Tào Toàn bi... về Hợp Dương đọc sách... ừm...]
[Hơn nữa, bức tượng thị nữ kia tròn trịa đầy đặn, nét chữ của Tào Toàn bi cũng tròn trịa đầy đặn. Nhìn thế nào cũng giống như ám chỉ Lương Ấu Võ trong khi thi Hội dùng kiểu chữ《Tào Toàn bi》để làm bài, ông ta sẽ chọn người theo nét chữ?]
[Dù sao kinh khôi đã định rồi, ta xem một chút bài thi này là tên của ai, hẳn là không có vấn đề gì chứ?]
Binh bộ Thượng thư cảm thấy cổ tay mình đang đè, dường như đang run rẩy nhè nhẹ. Lập tức liếc Quốc Tử Giám Tế tửu một cái đầy ẩn ý.
Hạ giọng nói: "Ngô Tế tửu, ta thấy thí sinh thi hộ kia có một câu nói rất đúng – nếu muốn người khác không biết, trừ phi..."
Kỷ, mạc, vi.
[Ô hô! Lại thật sự là tên của Lương Ấu Võ!]
Ô hô!
Các quan chấm thi khác đồng loạt nhìn về phía Quốc Tử Giám Tế tửu, đôi mắt mở to đột ngột của đối phương nói rõ tất cả.
"Chuyện này thật là..." Nhạc học sĩ đều kinh ngạc.
To gan lớn mật a!
Chả trách trước đó Tiểu Bạch Trạch trong lòng nhắc đến hắn ta, ông ta lại khẩn trương như vậy!
Thì ra là giấu bí mật này!
Một ngày tốt lành
Quốc Tử Giám Tế tửu làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng trấn tĩnh.
Không sao, tất cả những điều này chỉ là suy đoán, ông ta rất cẩn thận, không nhận bất kỳ hối lộ nào của Lương Ấu Võ! Chẳng lẽ lại dựa vào trùng hợp mà bắt ông ta?
[May quá may quá, Ngô Tế tửu và Lương Ấu Võ đều không biết ta biết chuyện này! Đợi bảng vàng dán ra, nhìn thấy mình thành kinh khôi của《Lễ》, Lương Ấu Võ còn không biết điều, mang lễ hậu đến cảm tạ sao?]