Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 389
Cập nhật lúc: 2025-02-26 23:08:46
Lượt xem: 74
Tiếng cười của Lại bộ Khảo công Tư Lang trung im bặt, "Rầm rầm rầm——" đầu đập thẳng vào cột.
Các quan viên khác vội vàng kéo người lại: "Không đáng! Không đáng!"
Lại bộ Khảo công Tư Lang trung cố gắng giãy giụa: "Buông ta ra! Để ta đ.â.m đầu c.h.ế.t quách đi cho rồi! Ba tháng! Ta đã dạy hắn ba tháng! Tửu điếm công cẩu là nói: trong tửu điếm có con ch.ó quá hung dữ, nên không có khách vào mua rượu, khiến cho rượu trong quán bị chua – điển cố đơn giản như vậy, hắn ta lại không nhớ!"
"Ta ta ta—— tức c.h.ế.t ta mất thôi ô ô ô——"
Các quan viên khác vội vàng an ủi: "Bình tĩnh bình tĩnh, cái này không nhớ, không chừng những cái khác có thể nhớ?"
Lại bộ Khảo công Tư Lang trung lau nước mắt: "Cũng đúng..."
[Ha ha ha ha ha——]
[Câu 'Muội muội ngã tư chi' này, hắn ta làm sao lại cho rằng 'muội' và 'muội' là thông giả?!]
[Muội muội ta nhớ ngươi ha ha ha ha ha——]
[Ca ca, huynh sai rồi ~]
Lại bộ Khảo công Tư Lang trung: "..."
Lại bộ Khảo công Tư Lang trung: "..."
Lại bộ Khảo công Tư Lang trung: "..."
Hắn oa một tiếng, khóc òa lên.
Đương nhiên, không phải tất cả thí sinh đều như vậy. Phần lớn mọi người vẫn có nền tảng rất vững chắc, một số ít dù có điểm yếu, cũng không đến mức thái quá như vậy.
Còn những người học thức cực kỳ tốt –
Hứa Yên Miểu thấy Cao Hạ đã bắt đầu lấy gạo và than ra, đốt lò trong phòng thi của mình để hấp cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-389.html.]
Trên giấy thi đã viết kín đáp án, mà hắn có vẻ rất tự tin, còn không vội vàng dùng ngón tay ước lượng lượng nước để hấp cơm, dù sao thì lửa vốn đã không đủ, cho ít nước quá thì cơm sẽ bị sống sượng, khó mà nuốt nổi.
Phòng thi bên cạnh hắn chính là vị biểu đệ kia.
Mùi thơm của cơm không ngừng bay sang, biểu đệ dứt khoát không viết nữa, lấy sữa đậu nành từ trong hộp lớn ra, rồi lấy món bánh quẩy mà hắn thích ăn nhúng vào, "rôm rốp" ăn, ăn không hề kiêng dè.
– Lười biếng đến mức Hứa Yên Miểu hoài nghi hắn có phải là căn bản không muốn thi cử, mà là bị gia đình ép buộc đến không.
Mà vị đại tôn tử thường xuyên chạy vào nhà xí kia cũng đang nhóm lò, chắc là định uống chút nước nóng, để bản thân không bị đau bụng nữa.
Hắn yên ổn rồi, gã mặt vàng ở phòng thi cạnh nhà xí cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, véo mạnh vào đùi để bản thân tỉnh táo, cắn c.h.ặ.t t.a.y trái, cắn đến chảy m.á.u mà viết, cố gắng để bản thân không bị mùi hôi làm choáng váng.
Hứa Yên Miểu lại đi xem những người khác, ví dụ như Lương Ấu Văn, đại nhi tử của Lương Duệ, trực tiếp quấn mình lại như một con sâu róm, chỉ lộ ra trán và hai cánh tay, làm bài thi một cách nghiêm túc.
Đệ đệ của hắn, Lương Ấu Võ, cũng đang nghiêm túc viết, Hứa Yên Miểu xuống lầu đi một vòng rồi quay lại lầu, khi đi tuần tra phòng thi, liếc thấy Lương Ấu Võ viết một tay chữ rất đẹp, ngay ngắn, chỉn chu. Nhưng về phần trả lời câu hỏi, dường như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, đang vỗ vỗ vào gáy mình.
Xem một kỳ thi khoa cử cũng có thể nhìn ra được không ít thứ.
Con nhà giàu mang bánh ngọt, mang nhân sâm, thậm chí cả vịt muối cũng có thể mang vào. Con nhà nghèo chỉ có thể tự mình nấu cơm – đương nhiên, càng nhiều người không có tiền mua than mua lò để nấu cơm, chỉ có thể gặm bánh mang theo, đã nguội lạnh.
Thí sinh trẻ tuổi phần lớn là hăng hái, tràn đầy tự tin.
Còn những người già, những thí sinh sáu bảy mươi tuổi thi đến thở không ra hơi, vẻ mặt bi thương.
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu lập tức cảm thấy mình đã làm một việc rất vĩ đại!
[Ta đảm bảo sự công bằng trong kỳ thi cho phần lớn mọi người (chống nạnh)]
[Còn từ chối một số câu hỏi không hợp lý!]
[Ồ, đương nhiên không phải là mấy câu kiểu như "Quân phu nhân Dương Hóa dục", loại này chỉ có thể nói là khó, chứ không phải là không hợp lý.]
[Ta cũng không biết Nhạc học sĩ rốt cuộc nghĩ gì, cho dù có thu được một đệ tử xuất sắc, trong lòng đặc biệt vui mừng, cũng không thể lấy thơ mới của người ta ra làm đề thi, còn nói câu thơ này là trích từ《Đại Nhã》!]